【Mixcloud】HOLIDAY CHILLIN 2020 by TJO
https://tjo-dj.com/2020/12/09/holidaychillin2020/
お待たせ冬Mix!🎄
今年の冬ソングから2020最高だったメロウなディスコ〜ハウス〜R&Bバラードまで、今の気分たっぷり詰め込みました❄️
ぜひ感想もらえたら嬉しいです〜♪
1. Dormouse - Christmas Time is Here
2. Alaina Castillo - Wishlist
3. MICHELLE - Unbound
4. Lous And The Yakuza - Dans La Hess
5. Rebecca Garton, Jeremih - Comfortable
6. Pale Waves - Change
7. Ally Brooke, Afrojack - What Are We Waiting For
8. Leah Kate - Grave
9. Doja Cat - Say So
10. Kenzie - Donuts feat. Yung Bae
11. Baauer - Home feat. Bipolar Sunshine (Special Request Remix)
12. Kaskade - This Christmas Night feat. Dia Frampton
13. Sun-El Musician - Ubomi Abumanga feat. Msaki
14. Tchami - Ain't That Kind Of Friend
15. Lastlings - Out Of Touch
16. Sonny Fodera & Ella Eyre - Wired
17. Disciples - I Got You (Cinthie Remix)
18. NUZB - No Rush
19. Crush - Step By Step with Yoon Mirae
20. Sfven - Honey
21. Conor Matthews - Wait For Me
22. Sabrina Claudio & The Weeknd - Christmas Blues
23. Justin Bieber - Holy feat. Chance The Rapper
24. JP Saxe - If The World Was Ending feat. Julia Michaels (Madism Remix)
25. Tori Kelly - 25th
26. HONNE - Warm On A Christmas Night
27. Awich - Happy Xmas (War Is Over)
同時也有1部Youtube影片,追蹤數超過7,550的網紅Thành Luke,也在其Youtube影片中提到,"GIẤC MƠ CÒN MÃI" (Dream Forever) | Bohemian Hideaway ft. Thành Luke --- Written by Thành Luke, Scott Fletcher Horton Recorded and Tracked at Virtual ...
r&b blues mix 在 Cổ Động Facebook 的最讚貼文
Little Richard, người đã phá vỡ những rào cản âm nhạc và được biết đến như cha đẻ của Rock, đã qua đời ở tuổi 87.
Huyền thoại đằng sau “Tutti Frutti”, “Good Golly Miss Molly” và “Long Tall Sally” đã đặt ra một tiền lệ mà thế hệ nhạc sĩ từ trước tới nay luôn mong muốn có thể đạt được.
Little Richard, một trong những người cha đẻ của Rock&Roll, người đàn ông với tiếng thét cuồng nhiệt, những bộ trang phục rực rỡ cũng như tính cách lạc quan, vui vẻ, một linh hồn đã hòa mình với tinh thần và âm thanh của loại hình nghệ thuật mới này, đã ra đi mãi mãi ở tuổi 87. Con trai của người nghệ sĩ, Danny Jones Penniman, đã xác nhận cái chết của cha mình với Rolling Stone. Nguyên nhân ông qua đời là căn bệnh ung thư xương, theo như luật sư của ông, Bill Sobel.
Bắt đầu với “Tutti Frutti” năm 1956, Little Richard đã có một loạt chuỗi hit liên tục, “Long Tall Sally” và “Rip It Up” trong cùng một năm, “Lucille” năm 1957, và “ Good Golly Miss Molly” năm 1958. Elton John trả lời phỏng vấn Rolling Stone năm 1973: “Lúc mà tôi nghe Little Richard và Jerry Lee Lewis, tôi đã biết chắc rằng mình không muốn trở thành một thứ gì khác. Tôi nghĩ mình là một người theo phong cách của Little Richard hơn là Jerry Lee Lewis. Jerry Lee Lewis quả là một người nghệ sĩ piano tài năng và khéo léo, nhưng Little Richard còn hơn cả thế.”
Mặc dù ông không đạt được vào Top 10 kể từ sau năm 1958, sự ảnh hưởng của Little Richard vẫn không hề thay đổi. Ban nhạc The Beatles cũng đã thu âm một vài bài của ông, trong đó có “Long Tall Sally”, với giọng hát của Paul McCartney trên những bài nhạc của ông - bên cạnh đó, “I’m Down” của The Beatles chính là một bài hát tri ân đến phong cách hát của Little Richard (Shredded-throat style). Những bài nhạc của ông đã trở thành một phần của Rock&Roll, được cover lại qua nhiều thập kỉ bởi hàng loạt các nghệ sĩ, từ Everly Brothers, the Kinks, Credence Clearwater Revival cho đến Elvis Costello và Scorpions. “Elvis đã làm Rock&Roll trở nên nổi tiếng,” Steven Van Zandt tweet sau khi nhận được tin LR qua đời. “Chuck Berry là người kể chuyện. Richard chính là người đã tạo nên khuôn mẫu.”
Nhân vật của Little Richard ở trên sân khấu - mái tóc Pompadour, phong cách trang điểm lưỡng tính với những bộ trang phục rực rỡ đầy màu sắc - cũng chính là khuôn mẫu cho vẻ ngoài của Rock&Roll; Prince chính là một ví dụ điển hình. Chính Little Richard đã trả lời Joan Rivers năm 1989: “Prince chính là Little Richard của thời đại này”, sau đó, ông đã nhìn vào camera và trả lời Prince “Tôi mặc đồ tím trước cả anh đấy nhé!”.
“Nếu như bạn thích vẻ hào nhoáng của Rock&Roll, thì hãy cảm ơn Little Richard,” Dan Auerbach của Black Keys, đồng thời là một người hâm mộ lâu năm của Little Richard đã nói. “Và tất nhiên thì Rock&Roll sẽ đi về đâu nếu như không có chút sự hào nhoáng nào? Little Richard là người đã đặt ra tiền đề đó. Để có thể thoải mái, tự do thể hiện mình như vậy trong thời đại đó, bạn phải là một người cực kì có tinh thần kệ đời (not-give-a-f***).”
Richard Wayne Penniman được sinh ra vào ngày 5 tháng 12 năm 1932 ở Macon, Georgia, ông là một trong số 12 người con và được lớn lên xung quanh những người chú bác làm người truyền giáo. “Tôi được sinh ra ở khu ổ chuột. Bố tôi bán rượu, rượu đểu,” ông trả lời Rolling Stone năm 1970. Mặc dù hát ở một nhà thờ lân cận, bố ông không phải là người ủng hộ sự nghiệp ca nhạc của ông, mắng mỏ con trai vì nghĩ rằng con trai Richard là người đồng tính, dẫn đến việc ông Penniman bỏ nhà ra đi năm 13 tuổi và sống với một gia đình người da trắng ở Macon. Bất kể do hoàn cảnh, âm nhạc vẫn sống cùng với ông: Một trong những người bạn thời thơ ấu của ông chính là Otis Redding, và Penniman vẫn luôn lắng nghe những điệu nhạc R&B, blues và đồng quê khi làm việc ở quầy đồ ăn thính phòng thành phố Macon.
Sau khi biểu diễn tại Câu lạc bộ Tick Tock ở Macon và giành chiến thắng trong một chương trình tài năng địa phương, Penniman đã đạt được hợp đồng thu âm đầu tiên của mình, với RCA, vào năm 1951. (Ông trở thành Little Richard vào năm 15 tuổi, khi mà thế giới R&B và blues có đầy những màn trình diễn của Little Esther và Little Milton; ông cũng cảm thấy mệt mỏi với việc khi nhiều người phát âm tên họ của ông sai (Penniman, không phải Penny-man). Ông có được phong cách đánh piano riêng biệt của mình từ Esquerita, một ca sĩ và nghệ sĩ piano ở South Carolina, một người cũng có phong cách tóc pompadour dài và đen.
Trong 5 năm tới, sự nghiệp của Little Richard tiến triển thất thường; khá nhạt nhẽo, những bản single ông làm ra cho RCA và các hãng thu âm khác không thành công cho mấy. “Khi tôi mới bắt đầu sự nghiệp, tôi chưa từng nghe đến một tí Rock&Roll,” ông trả lời Rolling Stone năm 1990. “Lúc mà tôi mới bắt đầu hát Rock&Roll, tôi đã hát nó một khoảng thời gian dài từ trước khi tôi trình diễn nó với mọi người, tôi sợ mọi người sẽ không thích nó. Tôi chưa từng nghe và thấy ai trình diễn loại hình nghệ thuật này, và tôi cảm thấy khá là sợ khi phải trình diễn nó lần đầu tiên.”
Năm 1956, ông làm thêm công việc rửa bát ở trạm xe buýt Greyhound ở Macon (một công việc làm thêm để ông trợ cấp cho gia đình sau khi cha ông bị sát hại). Trong thời gian đó, ông chỉ làm ra được một bài nhạc: “Little Richard’s Boogie”, một trong những dấu hiệu đầu tiên về cơn bão âm nhạc sắp đến. “Tôi cho một điều tí hon vào đó,” ông trả lời Rolling Stone năm 1970 về cách mà ông đã sáng tạo dựa trên nguồn gốc phúc âm của mình. “Tôi đã luôn có tài năng này, nhưng khi đó tôi chưa biết phải làm gì với tài năng của mình.”
Khi đang ở trong điểm thấp của cuộc đời, ông đã gửi một bản thu âm thô, chất lượng kém một bài nhạc vô cùng mới lạ, có tên “Tutti Frutti” đến hãng thu âm Specialty ở Chicago. Đoạn giai điệu chorus nổi tiếng của bài “a wop bob alu bob a wop bam boom” thực chất đến từ giai điệu mà Richard hay hát lúc rửa bát (“Long Tall Sally” cũng được ông viết khi ông vẫn còn làm thêm rửa bát.)
Trùng hợp 1 điều là, producer và chủ của hãng thu âm: Art Rupe lại đang tìm kiếm một giọng hát chính cho một số bài mà ông muốn thu âm ở New Orleans, và bản thu âm của Penniman đã hoàn thành việc đó. Tháng 9 năm 1955, người nhạc sĩ đã thu âm được một bản hoàn hảo của “Tutti Frutti”, nó trở thành bản hit đầu tiên của ông, đứng thứ 17 trong bảng xếp hảng âm nhạc thời gian đó. “Tutti Frutti thực sự đã kết nối tất cả mọi màu da.” Ông trả lời Rolling Stone năm 1990. “Kể từ lúc bắt đầu, nhạc của tôi đã được chấp nhận kể cả với người da trắng.”
Bài hát tiếp theo: “Long Tall Sally”, đạt được vị trí thứ 6, trở thành bản hit đạt được vị trí cao nhất trong sự nghiệp của ông. Trong hơn một năm, người nhạc sĩ này đã không ngừng nghỉ và viết ra vô vàn bản hit. Từ “Long Tall Sally” cho tới “Slippin and Slidin”, Little Richards’s hits - một bản mix pha trộn phong cách boogie, phúc âm và jump blues, được sản xuất bởi Robert “Bumps” Blackwell. Cùng với mái tóc pompadour và phong cách trang điểm độc nhất vô nhị, ông làm mọi người ngay lập tức liên tưởng đến vẻ ngoài hào nhoáng của Elvis Presley, Jerry Lee Lewis, và nhiều biểu tượng Rock khác. “Đó là điều từng làm giới trẻ Mỹ điên đảo thời đó,” ông trả lời Rolling Stone vào 1970. “Họ không muốn điều giả dối - họ muốn được thấy sự thật.”
“Tôi mong rằng mọi người sẽ gửi những lời cầu nguyện đến gia đình người nghệ sĩ rocker và người bạn thân suốt đời của tôi: Little Richard” Lewis phát biểu. “Tài năng của anh và tình bạn của chúng tôi vẫn sẽ luôn sống mãi trong trái tim tôi! Anh quả là một người đàn ông độc nhất trên đời và tôi sẽ nhớ anh ấy mãi mãi.”
Nhưng rồi những bản hit không xuất hiện đó, vì ông đã lựa chọn như vậy. Sau khi ông thấy một số dấu hiệu - động cơ máy bay phát cháy, giấc mơ thế giới tận thế và giây phút gục ngã của chính ông - Penniman đã ngừng sự nghiệp âm nhạc của mình vào năm 1957 và tham gia một trường học tôn giáo ở Alabama: Oakwood College, nơi mà ông được bổ nhiệm làm một mục sư. Khi ông tạo ra một bản album nữa vào năm 1959, kết quả là một bộ album phúc âm mang tên God Is Real.
Năm 1964, khi sự nghiệp nhạc phúc âm của ông đang dần đi xuống, ông trở lại phong cách nhạc Rock cũ của mình. Mặc dù những bản single và album của ông trong thập kỉ tới không có doanh thu tốt, ông vẫn luôn được chào đón và kính trọng bởi thế hệ Rock mới, trong đó có Rolling Stones và Bob Dylan (Bob Dylan đã luôn chơi những bản nhạc của Little Richard trên piano khi ông mới 6 tuổi). Khi Little Richard biểu diễn ở Star Club ở Hamburg những năm 60, màn trình diễn đầu chính là The Beatles. “Chúng tôi từng đứng ở cánh gà sân khấu và xem màn trình diễn của Little Richard”, John Lennon nói. “Ông từng đọc Kinh thánh ở phía cánh gà sân khấu, và chúng tôi từng ngồi xung quanh chỉ để được nghe ông kể chuyện. Tôi vẫn luôn yêu mến ông ấy và Little Richard quả là một người vĩ đại.”
Little Richard cũng chính là người đã phá vỡ những định kiến liên quan đến tình dục về Rock&Roll, mặc dù ông cũng đã từng làm những người hâm mộ khá bối rối trong sự nghiệp của mình. Trong những năm thanh thiếu niên và đầu sự nghiệp Rock của mình, vẻ ngoài hào nhoáng và màu sắc của ông đã khiến nhiều người thắc mắc và tò mò về xu hướng tính dục của ông. Nhưng sự hào nhoáng vẫn không làm sự nghiệp của ông bị đi chệch hướng. Trong cuốn lược sử “The Life and Times of Little Richard” (được viết cùng với sự hợp tác của ông). Chính ông đã phá bỏ định kiến của thời đó rằng: đồng tính có thể “truyền nhiễm. Nó không phải là một thứ gì mà khi sinh ra ta đã có.”
Trong cuộc phỏng vấn của Playboy năm 1987 với Little Richard cho tờ The Guardian, nhà làm phim John Waters có nhớ rằng ông đã từng nói, “Tôi yêu người đồng tính. Tôi nghĩ rằng tôi là người đã thành lập ra cộng đồng người đồng tính đầu tiên. Tôi là người đầu tiên tự tin và dũng cảm nói với thế giới điều đó! Bạn phải nhớ rằng tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà vì điều đó. Tôi từng lấy rèm của mẹ tôi và đeo lên vai mình và tự gọi mình là Người Kì Diệu. Tôi là người đàn ông đầu tiên trang điểm và đeo mi giả. Tôi đã từng rất xinh đẹp; tóc giả tôi để khắp mọi nơi. Nếu như bạn để ai biết bạn là người đồng tính thì bạn sẽ gặp rắc rối; nên khi tôi công bố xu hướng tính dục của mình với mọi người, tôi không quan tâm bất kì điều gì cả. Nhiều người đã rất sợ với việc ở bên cạnh tôi.”
Vài năm sau trong cuộc đời, ông công bố mình là một người “toàn tính luyến ái”, bị thu hút bởi cả nam lẫn nữ. Nhưng trong một bài phỏng vấn với một chương trình phát thanh Three Angels năm 2017, ông lại từ chối lối sống đồng tính và chuyển giới. “Chúa, Jesus - Ngài đã tạo ra người đàn ông như vậy. Người đàn bà như vậy, bạn biết không ? Và hãy sống theo cách mà Chúa muốn như vậy. Thật là nhiều phản ứng thiếu tự nhiên. Thật nhiều người làm theo điều họ muốn chứ không phải điều Chúa muốn.”
Năm 1986, ông là một trong 10 người được ghi danh vào Đại sảnh danh vọng Rock and Roll, và năm 1993 đạt được giải thưởng trọn đời của Grammy. Bản thu âm cuối cùng của ông là vào năm 2010, khi ông thu âm một bài hát cho bộ album tri ân nghệ sĩ phúc âm huyền thoại Dottie Rambo.
Một vài năm trước khi ông qua đời, Little Richard đang sinh sống ở Nashville, và vẫn biểu diễn khá thường xuyên. Khi ông diễn trên sân khấu, vẻ ngoài già nua không hề tồn tại: Nhờ có cuộc phẫu thuật thay hông năm 2009, nhưng ông chỉ có thể diễn khi ngồi ở ghế piano. Nhưng linh hồn Rock&Roll vẫn không hề rời xa ông. “Tôi xin lỗi khi không có thể trình diễn như xưa,” ông nói với một khán giả năm 2012. Và sau khi khán giả hô hào ủng hộ ông, ông đã nói - với một giọng nói đầy xúc động - “Các bạn sẽ làm tôi hét lên như một người thiếu nữ mất!”
...
Bài viết: David Browne @ RollingStone
Biên dịch: Quan Do
r&b blues mix 在 Thành Luke Youtube 的最佳貼文
"GIẤC MƠ CÒN MÃI" (Dream Forever) | Bohemian Hideaway ft. Thành Luke
---
Written by Thành Luke, Scott Fletcher Horton
Recorded and Tracked at Virtual Mix Engineer
Additional Tracking & Arrangement by Thành Luke, Scott Horton
All Instruments by Bohemian Hideaway. Produced by Scott Horton
---
Follow us: https://soundcloud.com/thanhluke; https://soundcloud.com/virtualmixengineer
Facebook https://fb.me/cahoihoang.luke
---
Giấc Mơ Còn Mãi | Lyric
Lại một ngày, lại một đêm nay
Hình bóng vẫn còn đâu đây
Nhẹ nhàng trong cơn say
Dịu dàng làn tóc mây
Chuyện tưởng chừng đẹp như mơ
Không cần ai hay ngu ngơ
Không cần một lời cuối
Không cần một lí do
Giờ này em nơi đâu
Nếu như ta vẫn có nhau
Vẫn ánh mắt lấp lánh
Thời gian trôi quá mau
Liệu em có khóc nước mắt mỏi mòn
Em có nhớ khi mưa rơi từng cơn
Cây hoa em trồng khi xưa giờ ra sao
Hay đã héo mòn
Ngày nào mình ở bên nghe mưa rơi
Giờ nhìn lại hằng đêm trong chơi vơi
Nếu mai mình có gặp lại
Những giấc mơ còn mãi khờ dại?
Đoạn đường màu xanh ta đi qua
Giờ chỉ là một ký ức trôi xa
Nếu mai mình có gặp lại
Những giấc mơ còn mãi tồn tại?
Anh vẫn hay tìm về nơi đây
Nơi lần đầu ta gặp nhau
Vẫn giọt sương lấp lánh
Thời gian trôi quá mau