Một bình luận khiến bạn bật khóc?
1. Anh nỡ lòng nào khiến một người con gái trong đáy mắt toàn bộ đều là hình bóng anh, vác trên vai hết thảy mọi cảm xúc tiêu cực một lần rồi lại một lần ép bản thân mình phải buông bỏ anh.
Trích từ phần bình luận trong bài hát 《我走后》 trên NetEase Music
2. Người ta nói, 3 ngày liên tiếp mơ thấy cùng một người, là vì hai người đã rất lâu không gặp mặt nhau. Điều này cũng có nghĩa là họ đang dần dần quên đi bạn. Tốt thật đấy, như vậy thì tôi không cần phải lo lắng cậu sống tốt hay là không tốt nữa rồi.
Trích từ phần bình luận trong bài hát 《梦里梦外》 trên NetEase Music
3. Không biết sao mà lại nhớ đến một câu chuyện nhỏ nhìn thấy trên Weibo thế này : Trong đám cưới, có một cô bé hỏi mẹ mình: “Mẹ ơi mẹ, tại sao chị cô dâu kia lại khóc ạ?” Mẹ cô bé ấy trả lời : “Có lẽ là do cô dâu cảm thấy quá hạnh phúc đấy con ạ, hoặc cũng có thể là vì... cô ấy không thể gả cho chàng trai cô ấy yêu vào tuổi 17 năm ấy.” Chẳng có mấy người có thể hiểu được chuyện này, đến cuối cùng sợ rằng cũng chỉ có thể cảm động được chính bản thân ta.
Trích từ phần bình luận trong bài hát 《妄为》 trên NetEase Music
4. Nếu một ngày nào đó em vô duyên vô cớ block anh, xin hãy thứ lỗi cho em. Đó là bởi vì em phát hiện ra rằng, trong Thế Giới của anh không hề thiếu em.
Trích từ phần bình luận trong bài hát 《We Don't Talk Anymore》 trên NetEase Music
5. Tôi cứ nghĩ rằng hai người yêu nhau rồi chia tay, ít nhất cũng phải xảy ra một chuyện gì đó rất trọng đại. Ví dụ như người thứ ba, ví dụ như bệnh hiểm nghèo, Nhưng thật ra không cần.. Bất an, bận bịu, mệt mỏi là đủ rồi.
Trích từ phần bình luận trong bài hát 《心酸》 trên NetEase Music
6. Cậu nói với tôi rằng rồi sẽ có ngày tôi nhất định sẽ gặp được người tốt hơn. Cũng không hẳn là vậy, thật ra là vì bản thân cậu muốn có được người tốt hơn.
Trích từ phần bình luận trong bài hát 《春夏秋冬》 trên NetEase Music
7. Chỉ có trẻ con mới chất vấn bạn rằng tại sao không để ý đến nó,
Người trưởng thành đều là tự hẹn ngầm mà rời xa nhau.
Trích từ phần bình luận trong bài hát 《Lynn’s Theme》 trên NetEase Music
8. “Thì ra ba năm cấp III... Cái đổi lại được chỉ là một tấm bằng tốt nghiệp, cái đổi lại được chỉ là một tấm ảnh chụp chung, cái đổi lại được chỉ là một kì nghỉ mà không có bài tập về nhà, và cái đổi lại được chỉ là một mùa hạ không có cách nào quay lại ấy!”
Trích từ phần bình luận trong bài hát 《我们在夏枝繁茂时再见》 NetEase Music
9. Muốn làm anh ghen. Lại sợ anh chúc em hạnh phúc
Trích từ phần bình luận trong bài hát 《Rainy Morning》 trên NetEase Music
10. Sau đó, không phải là tớ không thích cậu nữa, là vì tớ thật sự đã đợi cậu rất lâu cậu cũng không có phản ứng gì, cậu giả vờ hồ đồ cũng được, không hiểu ra cũng tốt, cậu đừng quay lại tìm tớ nữa, cũng giống như thức ăn đã nguội vậy, dẫu rằng có đun lại một lần nữa, nó cũng không còn là mùi vị của lúc ban đầu.
Trích từ phần bình luận trong bài hát 《后来》trên NetEase Music
11. Có người hỏi tớ làm thế nào để phân biệt được cô đơn và trống vắng, có một ngày cậu đi trên đường đột nhiên gặp mưa lớn, cậu trốn vào một mái hiên, lật tìm một vòng danh bạ cũng không biết tìm ai để nhờ đưa ô đến cho cậu. Thời khắc đó là cậu cô đơn, còn trống vắng chính là một mình cậu trốn dưới mái hiên ấy, tĩnh lặng đợi mưa ngừng.
Trích từ phần bình luận trong bài hát 《预感》trên NetEase Music
12. Nhìn từ góc độ y học mà nói : “Một người đột nhiên nếu chịu phải một sự kích động quá lớn, sẽ dẫn đến tình trạng tim bị c..o gi..ật nh..ức bu..ốt, cũng có nghĩa là, trái ti..m thật sự sẽ v..ỡ đấy.”
Trích từ phần bình luận trong bài hát 《Last reunion》trên NetEase Music
13. Hôm qua vì không mua được vé về Thành Đô, cho nên tôi và mẹ ở khách sạn đổi sang phòng tiêu chuẩn. Nhìn thấy mẹ mãi đến nửa đêm vẫn không ngủ. Sáng sớm hỏi mẹ có phải hôm qua mẹ bị mất ngủ không. Mẹ nói lần đầu tiên được ngủ ở một khách sạn vừa ấm áp vừa dễ chịu như vậy, có đôi chút không quen, lúc đó nước mắt tôi liền rơi xuống. Cho nên nói lí tưởng của tôi là muốn mẹ được sống những ngày hạnh phúc nhất, chỉ có vậy mà thôi...
Trích từ phần bình luận trong bài hát 《理想》trên NetEase Music
14. Lần thảm nhất của tôi là khóc mãi đến 3 giờ sáng. Sau đó mẹ vào phòng tôi, vào khoảnh khắc mẹ bật đèn lên ấy, tôi nhìn thấy nước mắt vòng quanh khoé mắt mẹ. Mẹ nói với tôi : “Hay là con chia tay cậu ta đi, con cãi nhau với mẹ mẹ cũng chưa từng thấy con khóc thế này.”
Trích từ phần bình luận trong bài hát 《爱的回归线》trên NetEase Music
15. Chia tay người cũ đều là nói ở trong điện thoại, đoạn tình cảm 6 năm rưỡi chấm dứt triệt để chỉ trong một buổi chiều, lúc kết thúc thật ra cũng rất bình lặng, không có tranh cãi ầm ĩ, sau đó thì chúng tôi không còn liên lạc qua, năm ngoái qua năm mới gặp được anh ấy, anh ấy còn rất lịch sự chào hỏi tôi rồi hẹn tôi đi Starbucks, tất cả đều rất bình thường giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Lúc chào tạm biệt xong đột nhiên tôi không kìm nổi nước mắt, ngồi xổm xuống khóc lớn một trận, chẳng có ai biết rằng đó từng là toàn bộ hết thảy thanh xuân của tôi đó....
Trích từ phần bình luận trong bài hát 《你要好好的》trên NetEase Music
16. Lúc bắt đầu tôi cũng không chắc rằng rốt cuộc bản thân có thích cô giáo hay không, cho đến một lần tan học, không để ý nhìn cô ấy ra khỏi lớp, tôi đi ra nhìn theo cô ấy đi xuống cầu thang, ngây ra mười mấy giây, đột nhiên chạy theo cô ấy xuống lầu, nhưng khi chỉ còn cách cô ấy vài bước liền ngừng lại, bởi vì không biết đuổi theo cô ấy tiếp theo sau đó sẽ làm gì. Cũng ngày hôm ấy, tôi nghe được từ những giáo viên khác nói cô ấy sắp kết hôn rồi.
Trích từ phần bình luận trong bài hát 《喜欢上你时的内心活动》trên NetEase Music
17. Điện thoại của tôi từ trước đến nay đều không rời thân, một mình đi trên đường, vì muốn trốn chạy sự ngại ngùng, lúc nào cũng lấy điện thoại ra xem, lúc lúc lại nghịch vớ vẩn, chỉ có bản thân mới biết, chỉ là mở khoá điện thoại, xem thời gian, sau đó lại khoá điện thoại, vài phút sau lại lặp lại điều đó, đây là cô đơn, sự cô đơn một mình.
Trích từ phần bình luận trong bài hát 《多想在平庸的生活拥抱你》trên NetEase Music
18. “Sau này anh có thể tặng cho cô gái ấy thỏi son một ngàn tệ, một đôi giày ba ngàn tệ, một chiếc điện thoại sáu ngàn tệ, một cái túi mấy ngàn tệ. Nhưng anh có lẽ đã quên mất rằng lúc đầu đến miếng cơm cũng không có mà ăn đều là do tôi ở bên anh cùng anh vượt qua hoàn cảnh ấy.”
Trích từ phần bình luận trong bài hát 《光年之外》 trên NetEase Music
19. Năm bảy tuổi và năm mười bảy tuổi, khoảng cách giữa nó là “mười năm”,
Năm mười bảy tuổi và năm hai mươi bảy tuổi, khoảng cách giữa nó là “cả một đời người”.
20. Hôm qua ba vào phòng tôi, nhìn thấy tôi đang ngẩng mặt nhìn sao trời, ông đứng một lúc rồi hỏi “Cuộc sống có phải rất mệt mỏi không?”, tôi trả lời qua quýt “Cũng tạm ổn ạ.”
Ông quay đầu ngẩng lên trời rồi nói “Con không còn hoạt bát như hồi nhỏ nữa.”
Trích từ phần bình luận trong bài hát 《Asphyxia》 trên NetEase Music
Cre: Tumblr - baosam1399
同時也有1部Youtube影片,追蹤數超過10萬的網紅Táo,也在其Youtube影片中提到,[Single] 2 5 - Táo produce by : Andiez & Jase Artwork by : Bự (https://www.instagram.com/verybig__/) Record at LAB Tài trợ bởi MVP & Lacanala ✖ Follo...
nhôm 在 Scholarship for Vietnamese students Facebook 的最佳解答
Em đã tìm tới ngành nghề học và làm việc như thế nào? Hãy cùng đọc chia sẻ của bạn Mai Hằng theo học tại Úc gửi về cuộc thi #ShareforGood nhé.
Nếu cậu hỏi tớ có chuyện gì muốn chia sẻ không, thì hãy để tớ kể cậu nghe về hành trình tìm đến chân ái của tớ nhé.
Tớ đã từng rơi vào tình trạng bảy ngày trong tuần rút ngắn thành ba ngày: hôm qua, hôm nay và ngày mai. Tớ sống như một cây tầm gửi. Vô định. Hoang mang. Rồi kỳ nghỉ dịch tới. Tớ lại đắm chìm vào mảng tối im lìm của chuỗi ngày dài an nhàn bất tận. Tớ không thắng nổi sức mạnh của sự lười biếng. Cứ thế, tâm hồn tớ chết dần, chết mòn theo năm tháng.
Rồi một sớm mai, khi thức dậy, tớ chợt nhận ra xung quanh tớ, mọi thứ đang dần thay đổi. Tớ bắt đầu quan sát.
Mọi thứ xung quanh thật tuyệt vời. Tớ nghe thấy tiếng chim mùa hạ hót. Hè tới rồi. Những tia nắng ban mai đầu tiên luồn qua kẽ lá, đổ những giọt vàng nhạt vào căn buồng của tớ, xuyên thẳng qua những ý nghĩ còn đang mơ màng của tớ. Giọt nắng vàng như đang giải độc cho tâm hồn tớ. Tớ bắt đầu suy nghĩ, chiêm nghiệm về đời mình.
"What is my mission of life?"
TỚ SINH RA ĐỂ ĐÓNG GÓP ĐƯỢC GÌ CHO NH N LOẠI?
Từ bé, tớ đã thích chăm sóc mọi người. Và cái sở thích này, may mắn thay, vẫn còn đi theo tớ cho tới bây giờ.
- "Đúng rồi, mình sẽ học Y.”
Nhưng mình đặc biệt thích chăm sóc nhóm bệnh nhân nào? Người già (viện dưỡng lão), em bé (khoa nhi), bệnh về răng (nha khoa) hay đi tình nguyện.
"Vậy mình sẽ học chuyên ngành nào?".
Hai ngày sau, sáng nào tớ cũng thức dậy vì câu trả lời cho câu hỏi: "Mình sẽ học gì khi 18 tuổi?”.
Rồi, tình cờ, tớ gặp một cô bạn của mẹ tớ. Cô đang mang thai.
Cô thương con lắm. Cô kể rằng ngay khi em bé bắt đầu tượng hình thì tình thương con đã mọc lên một cách kỳ bí trong trái tim cô như một loài cây lạ. Từ khi em bé chứng tỏ sự hiện diện của mình trên cõi đời bằng những cái quẫy đạp đầu tiên trong bụng cô, cô luôn cố hình dung ra và cảm thấy có một mối dây vô hình gắn chặt hai mẹ con với nhau. Cô luôn chờ đợi và nhẩm đếm từng ngày để được nhìn thấy con và ôm con trong tay.
Thật kì diệu!
Bắt đầu thấy tò mò, tớ tìm hiểu thông tin trên mạng và xem những thước phim về cảnh sinh con. Tớ thấy hứng thú và hưng phấn nhiều lắm. Tớ dần dần nhận ra mình thích gì rồi.
Lại một lần nữa, cậu bạn thân của tớ kể về căn bệnh quái ác mà cô giáo cậu mắc phải: ung thư cổ tử cung. Tử cung là thế giới nhỏ của phụ nữ, là ngôi nhà đầu tiên của trẻ con. Mong rằng cô giáo sẽ thật bình tĩnh mà đối mặt và không bao giờ đánh mất hy vọng.
Tớ đã biết đam mê và sứ mạng của mình là gì rồi.
Mọi cảm xúc đến với tớ thật đột ngột, như một sớm mai tỉnh dậy chợt nhận ra, trong tim tớ vừa nở một nụ hồng.
Tớ biết:
HỘ SINH LÀ CH N ÁI.
Tiếng chim đang líu lo ngoài ô cửa sổ tưởng chừng như không còn là của ngoại cảnh mà đã xâm nhập vào nội cảnh, vào tâm can tớ, hiện hình trong nội tâm tớ. m thanh, màu sắc, tiết trời mùa hạ đã tạo nên một không gian thiên nhiên thơ mộng khiến tớ tràn trề sức sống. Tớ đang hạnh phúc.
TỚ SẼ ĐI DU HỌC.
Ý định du học đã hiện hình trong đầu tớ từ bốn năm trước rồi. Có một sợi dây vô hình như cột chặt tớ với đất nước Úc xinh đẹp nên thơ ấy. Tớ tin rằng sau khi tốt nghiệp Đại học, giá trị và năng lực của bản thân tớ được cải thiện, và điều đó phụ thuộc hoàn toàn vào 4 năm đại học tớ học được những gì.
Vì vậy, tớ chọn đi du học, phần lớn bởi vì tớ yêu đất nước Úc lắm.
Đó không phải là thứ tình yêu ở trên trời thình lình rơi xuống mà đó là loại tình cảm tích lũy qua từng ngày một.
Thoạt đầu, tớ chỉ nghĩ mình muốn đi du lịch tới Úc khi mình trưởng thành. Nhưng rồi tình cảm đó lớn dần lên theo đà lớn của tớ. Rồi đến một ngày, tớ nhận ra, MÌNH NHẤT ĐỊNH PHẢI HỌC TẠI ÚC.
Lại vào một buổi sớm mai, tớ quyết định đưa ra cam kết về việc học với chính bản thân tớ.
Tớ chỉ dám hứa rằng:
“TỚ SẼ HỌC TẬP THẬT CHĂM CHỈ ĐỂ THỎA MÃN SỰ TÒ MÒ CỦA MÌNH VỀ CÁCH CHĂM SÓC BỆNH NH N và HỌC VỚI TẤT CẢ NIỀM ĐAM MÊ TỚ CÓ, chứ tớ không dám hứa sẽ trở thành một sinh viên xuất sắc”.
Đi du học chưa bao giờ là ước mơ của tớ, mà nó là 1 mục tiêu tớ muốn đạt được và phải đạt được. Bởi tớ biết:
"PURSUE EXCELLENCE AND SUCCESS WILL CHASE YOU" - (Một câu nói trong phim "Ba chàng ngốc - 3 idiots)
Và hiện tại, tớ đang apply vào hai trường Đại học bên Úc rồi.
Cuộc đời tớ sẽ không thay đổi nếu không có buổi sáng ngày hôm đó.
Và đam mê chính là thứ đánh thức tớ dậy mỗi sáng.
Gửi đến tuổi 18 của tớ một câu nói trong kinh thánh:
"WHATEVER YOU DO,
DO IT WITH ALL YOUR HEART"
Mùa hạ thân thương,
Maihang.
Ảnh: Nguyễn Thuỳ
Link cuộc thi: https://hannahed.co/hannahed-share-for-good-contest/
<3 Like, tag và share bạn bè để giúp Hằng đạt giải ShareforGood nhé <3
#HannahEd #sanhocbong #duhoc #scholarshipforVietnamesstudents #Taiwan #ĐàiLoan
nhôm 在 It's all about your OTPs Facebook 的最讚貼文
/TRANSFIC/ [MARVEL] TRẠI CẢI TẠO ÁC NHÂN CỦA PETER PARKER - CHAP 13: ULTRON
Chap 1 - 12: https://www.facebook.com/notes/its-all-about-your-otps/m%E1%BB%A5c-l%E1%BB%A5c-transfic-tr%E1%BA%A1i-c%E1%BA%A3i-t%E1%BA%A1o-%C3%A1c-nh%C3%A2n-c%E1%BB%A7a-peter-parker/619058428650279/
__
Hôm sau tỉnh dậy (vào cái giờ mặt trời sắp lặn), thứ đầu tiên đập vào mắt Peter là trần nhà màu nâu lạ hoắc. Cảm giác kinh hoàng và xấu hổ lập tức ập tới khi thằng nhỏ nhận ra nó đã lết từ sofa phòng khách lên giường của Wade bằng cách nào đó. Rồi kí ức bỗng nhiên ùa về, nhấn chìm nó trong một cơn lũ những hình ảnh hết sức khủng bố về việc nó co ro trong chăn, đi theo Loki vào phòng ngủ quái đản của y, rồi hít cần bê đến tận nóc và tà lưa cưa cẩm luôn vị Thần Xảo Trá .
Đệt thật, nó rùng mình nghĩ tới cảnh phải ngồi xuống nói chuyện với Loki về mớ cây cỏ của y, cùng với những hậu quả khôn lường khi đem chúng vào nhà.
Thằng nhỏ bò ra khỏi giường, ngừng một chút để tự hỏi áo nó quăng ở xó nào rồi, và nó có nên nhúng đầu vào bồn cầu tự tử quách cho rồi hay không.
Đến khi Peter gom đủ dũng khí để chường mặt xuống nhà, Gwen đã bắt taxi ra về từ lâu, chỉ để lại lời nhắn sẽ sớm quay lại. Nghe tiếng bao tử thằng nhóc sôi ùng ục, Bob bèn làm cho nó một cái bánh kẹp thịt gà để lót dạ trước bữa tối.
Peter quét mắt nhìn một lượt quanh phòng khách và nhẹ hết cả người khi thấy cả Loki lẫn Wade đều vắng mặt. Chỉ có Erik cuộn tròn trên ghế đọc một quyển sách dày cui với cặp mắt kiếng hết sức lố bịch, Nicolai thì ung dung tập hít đất bằng hai ngón tay, từng múi cơ nổi lên dưới làn da rám nắng. Vẻ ngoài xanh xao ban đầu của anh đã biến mất sau ba tháng cày cuốc.
Thằng nhỏ cắn một miếng bánh kẹp, ngó xuống cẳng tay trói gà không chặt của mình, rồi lại quay sang Bob mà săm soi. Mặc dù không cao to lực lưỡng gì, nhưng dưới lớp áo thun rộng thùng thình thì cơ thể cậu ta cũng ra dáng một vận động viên (môn chạy bán sống bán chết). Peter âm thầm hóp bụng lại và ưỡn ngực ra.
Những lời Gwen nói tối qua cũng có phần đúng, nó đăm chiêu suy nghĩ. Lỡ có bất trắc gì, nó chẳng có cách gì để bảo vệ bản thân cả. Mấy khóa huấn luyện chiến đấu của SHIELD nó chỉ học được dăm ba bữa, vì Fury muốn tập trung đầu tư cho thế hệ Avengers trẻ hơn. Nghĩ lại thì hồi đó Peter chỉ toàn lê la dưới xưởng cùng ba Tony hoặc tụm năm tụm ba với đám bạn, không thì làm bài ở trường hay xem đội Avengers xịn luyện tập. Số lần nó hít đất từ lúc lọt lòng đến bây giờ, Peter có thể đếm được trên đầu ngón tay. Và bây giờ, thằng Peter lẻo khoẻo, yếu xìu đó lại đang ở chung nhà với những gã đàn ông nguy hiểm khét tiếng nhất quả đất.
Một bóng đèn tưởng tượng lóe sáng trên đầu nó.
“Đúng rồi!” Thằng nhỏ đột nhiên nói trổng, làm Bob giật mình phun bánh mì cá ngừ ra khắp tấm khăn trải bàn xấu xí. Nicolai lau mồ hôi trên mặt sau khi hoàn thành xong chỉ tiêu ba trăm cái chống đẩy và ngồi xuống chiếc ghế đối diện Peter. Anh nhón lát cà chua trong bánh của nó, đồng thời nhướn một chân mày với biểu cảm chỉ có thể mang hàm ý “cậu đang nói sảng cái gì thế hử?”
Peter nuốt khan, giải thích, “Gwen nói nếu gặp tình huống nguy hiểm thì tôi không có kĩ năng tự vệ gì cả, nhưng mấy người lại biết! Ý là, mọi người có thể dạy tôi vài chiêu phòng thân.”
Erik khịt mũi một cái thay cho lời bình luận về “sáng” kiến của nó. Đột nhiên cửa trước bật mở và Wade đùng đùng đi vào, vừa đi vừa ngoác mồm chửi, từ đầu đến chân bộ đồ bó phủ dày một lớp phân chim.
“Tao rủa cả họ nhà mày, đồ thứ quạ ôn dịch!” Gã dứ dứ nắm đấm về phía bầu trời xanh vời vợi.
Nicolai lại thó thêm một miếng gà của thằng nhỏ. “Cậu chắc chưa?” anh hỏi, đôi mắt sẫm màu không tiết lộ điều gì.
Wade xán lại gần, chào nó bằng một câu rất chi là gợi đòn, “Đang làm gì đó, mông cong?”
“Umm, chắc ạ,” Peter lo lắng nuốt nước bọt, rồi đỏ mặt, “còn Wade, dẹp cái trò thả thính đó đi.”
Nicolai ghé vào tai Wade xì xào gì đó mà làm gã lính đánh thuê nhìn thằng bé đăm đăm, bản mặt đang cà rỡn lập tức đanh lại với sự nghiêm túc đáng sợ. Peter nhìn xuống miếng bánh kẹp đang ăn dở, tự nhiên thấy niềm tin lung lay nghiêm trọng.
Có khi nào mình đi quá giới hạn rồi không, một giọng nói thì thầm trong đầu nó, có khi nào nhờ vả như vậy là đòi hỏi quá nhiều không? Những người này đồng ý làm việc phụ giúp nó là để đổi lấy thức ăn chỗ ở, còn dạy nó tự vệ thì lại phải xuất phát từ lòng tốt, mà Peter thì không chắc có ai ở đây từng làm việc gì xuất phát từ lòng tốt hay chưa.
Nó đưa hết mấy miếng gà cho Nicolai với ánh mắt đầy hy vọng. “Năn nỉ mà.”
“Được, nhưng không được bỏ cuộc giữa chừng,” Wade là người đầu tiên trả lời, giọng gã nghiêm nghị lạ thường.
“Không thì máu sẽ đổ,” Nicolai thêm vào, nhón lấy miếng thịt gà.
“Ô kê luôn,” Peter đồng ý và bắt tay Wade.
__
Thằng nhỏ muốn quay về quá khứ ghê nơi, để nó có thể tự tay bóp cổ chính mình trước khi lanh chanh mở miệng đòi luyện tập.
Mà nó mới tập được nửa tiếng đồng hồ trong ngày đầu tiên thôi đó.
Ngoài khoảnh sân trống, Wade trong bộ trang phục giáo viên thể dục (quần sóoc ngắn cũn màu đỏ mặc ngoài vớ dài kéo đến tận bẹn) tuýt một hồi còi.
“HẾT GIỜ NGHỈ RỒI!” Gã rống lên, vẫy lia lịa bông tua vàng lấp lánh cao quá đầu.
Peter bật khóc thút thít, lồm cồm đứng dậy trên đôi chân run lẩy bẩy. Đang là giữa tháng 11, thế mà nó lại chảy mồ hôi như một con heo lạc giữa sa mạc Sahara.
“Bỏ cuộc chưa?” Nicolai hỏi cụt lủn, tựa người bên cái cây gần đó.
Peter nghiến răng, vận hết sức tàn để lết đi.
“Còn lâu,” nó hổn hển trả lời, không hề nhìn thấy đôi mắt Nicolai vừa ánh lên một chút tán dương.
Chiều hôm đó, ba Tony gọi về, báo rằng đã xử lý xong vụ Ultron, và Peter kết thúc ngày đầu tiên luyện tập bằng cách ngủ thiếp đi ngay giữa bữa tối.
Bằng cách quỷ quái nào đó mà hôm sau Peter thức dậy thậm chí còn rã rời hơn. Các thớ cơ trên người nó gào thét trong cơn đau thấu trời, chỉ mỗi việc đi xuống cầu thang thôi cũng mất hết mười phút khổ sở vật vã. Loki đang ngồi ở bàn ăn, vừa nhấm nháp một miếng bánh mì nướng vừa hí hoáy ghi chép vào một cuốn sổ trông như được đóng bìa bằng loại da người cực kì nhăn nheo. Peter lần mò ngồi xuống ghế, ráng nén tiếng rên rỉ khi hai chân nó biểu tình dữ dội.
Loki nhếch chân mày, nụ cười trêu gan chầm chậm nở trên khuôn mặt trắng như sứ. Một lọn tóc rủ lơi dọc theo gò má cao, sắc cạnh của y. “Đau lắm à, tiểu Parker?” gã thần châm chọc.
Peter đỏ mặt cúi gằm xuống dĩa, nó tưởng tượng miếng bánh mì nướng là bản mặt của Loki và há mồm cắn một miếng thật lực. Quỷ tha ma bắt cái trò chọc ghẹo đó đi. Nó lớn rồi chứ bộ, sao bọn họ cứ đối xử với nó như con nít vậy.
Thằng nhỏ đang ôm cốc nước cam ngủ ngon lành thì có tiếng kim loại kêu kẽo kẹt và tiếng gỗ bị bẻ gãy đập vào tai nó.
Nicolai đã đi chạy bộ từ sớm, còn buổi sáng Wade ở đâu, làm cái gì thì có trời mới biết. Cả nông trại chỉ còn mỗi Peter, Loki, Bob với Erik.
Loki không biểu lộ dấu hiệu gì cho thấy y có hứng thú đi điều tra tiếng động vừa rồi. Bob đang ôm lấy cái xẻng rán trứng như người chết đuối ôm lấy cọc, còn Erik thì vẫn chúi mũi vào ô chữ Chủ Nhật. Peter đành phải tự lực cánh sinh vậy.
Nó vừa dợm lê cái thây bầm dập đứng dậy thì nghe hai tiếng thở dài ngao ngán y hệt nhau. Thằng bé nhanh chóng bị đẩy lại xuống ghế trong khi cả Loki lẫn Erik đồng loạt đứng dậy và đi ra cửa. Cử động đột ngột làm Peter đau đến rơm rớm nước mắt, nhưng lòng nó không khỏi dâng lên một tí tẹo cảm mến đối với hai tên cứng đầu cứng cổ này.
Năm phút sau, hai tên cứng đầu cứng cổ quay lại, tay Loki cầm hờ hững một vật gì đó đang chửi rủa xối xả. Y dộng vật đó xuống bàn đánh ình, và Peter co rúm người lại khi cuối cùng nó cũng nhìn ra Loki vừa đem về cái gì.
Một chiếc mũ trụ móp méo và xước xát, thuộc về một trong những bộ giáp của Tony Stark.
Nhưng rồi nó thấy hai hốc mắt lóe lên ánh sáng đỏ quen thuộc cùng nụ cười kim loại lởm chởm, và đột nhiên kí ức về tuần trước ập về.
Đây là Ultron. Đúng hơn là cái đầu sứt mẻ của hắn.
Ba Tony nói với nó rằng để có thể nhổ tận gốc con AI cuồng sát này thì đội Avengers phải truy cùng giết tận mọi bản sao. Tất cả mọi bản sao.
Nhưng vẫn còn sót lại.
Ngày Ultron trốn thoát, Bob đã lôi bốn con người máy hỏng vào kho nông cụ, chứ không tiêu diệt chúng.
Vậy tính ra Ultron có bốn thân xác vẫn còn xài được. Bây giờ coi như còn ba.
“Erik, sao ông bứt đầu hắn chi vậy?” Peter hỏi, giọng bình thản đến mức chính nó cũng ngạc nhiên.
Erik nhún vai, chỉ qua Loki, “Đâu có, tên này làm hết đấy chứ.”
Vị thần luồn bàn tay qua những lọn tóc vẫn còn vào nếp hoàn hảo. “Mang cái đầu đi nhẹ hơn. À, với lại sinh vật này lại đánh sập nhà kho rồi.”
Peter rền rĩ.
“Tại sao ta lại không truy cập mấy bộ giáp kia được?” Giọng nói nặng âm kim khí của Ultron lộ rõ vẻ hoang mang lẫn bấn loạn.
Thằng nhỏ nhún vai. “Ngoài đây sóng yếu xìu hà. Hôm qua wifi mới sập nữa. Túm lại là ông kẹt cứng trong cái nón đó rồi, trừ phi ông mọc được ăng-ten với tự phát wifi thì may ra.”
Ultron tức đến độ lắp bắp không ra câu.
“Hoặc là học thuật biến hình của mấy ông Transformer,” Peter hờ hững thêm vào, trong khi Wade đi xuống cầu thang với một cái ngáp sái quai hàm và bộ áo choàng tắm hường cánh sen.
Thằng bé chồm tới trước và nhìn thẳng vào mắt Ultron, “Giờ thì hãy nói về những tội trạng của ông nhé.”
-Hết chương 13-
Link tổng hợp chapter ở mục ghi chú. Bạn nào cần có thể mở link ghim ở đầu bài viết, xin cảm ơn.
Trans by Fanpage Its All About Your OTPs. Vui lòng không mang đi khi chưa có sự cho phép của chúng tôi. Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả.
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/3135464/chapters/6796619
#Fanfiction #Marvel #PeterParker
nhôm 在 Táo Youtube 的最佳解答
[Single] 2 5 - Táo
produce by : Andiez & Jase
Artwork by : Bự (https://www.instagram.com/verybig__/)
Record at LAB
Tài trợ bởi MVP & Lacanala
✖ Follow Táo:
Facebook: https://www.facebook.com/taoni666
https://www.facebook.com/VietMegalogmaniac
Soundcloud: https://soundcloud.com/t-o-t-nh-t-m
Lyrics:
Lần đầu tiên anh mong tìm ra cho riêng mình
Một ai quan tâm và nghe lời anh hát
Ngồi kề bên đưa anh bờ vai khi anh buồn
Lặng im em khâu lành tim từng vỡ nát.
Có những lúc cô đơn nhưng anh không nói
Lê đôi bàn chân bâng khuâng tìm đâu yên vui ngày xưa vẫn đong đầy
Nếu kí ức hôm qua tan như mây khói,
xin em đừng đi ngang qua đường chung ta thường đan tay bước qua.
Bóng tối khiến đôi ta về ngược lối
Có những thứ anh chưa từng được nói
Nếu biết trước anh không thể dừng lại
Thì anh cũng đã chẳng đi.
Một ngày khác đã đến hôm nay
Căn phòng anh cô đơn chẳng còn chút nắng
Sau ô cửa , giam mình trong những tiếng mơ hồ
Anh nghe lời em thoáng qua, nghe thời gian đứng yên nghiêng mình
Nhìn mọi thứ trống vắng mông lung
Xung quanh tường cao nên anh nhìn sao chẳng thấy
Em ơi mình xa bao lâu rồi đã trôi đi
Đôi mi của em đã khô, con tim của anh tan vỡ
Anh còn không nhớ nổi ngày cuối cùng trời nắng hay mưa
Bên nhau hôm đó mình có nắm tay chưa
Nếu chưa cho anh xin của em thêm chỉ một ngày nữa
Để anh an tâm rời bỏ em, không một chút dây dưa
Anh không biết trước chuyện hôm nay em ơi,xa là không gần
Chắc em không đợi, còn chân anh bị bong gân
Đẩy xe về, thành phố trên lưng anh nặng lắm
Anh yêu em được hai năm,giờ anh bệnh thì ai thăm ?
Chắc đơn giản phần của anh là sai lầm
Dù cho sâu trong thâm tâm anh nghĩ mình lâu hơn trăm năm
Những thứ anh tặng em, xin em giữ đừng bụi bặm
Vì mình cũ kĩ được rồi nhiều vạn dặm xa xăm
Anh đã khóc, cười, khô cả nước mắt
Nhưng thực tế, chia tay nhau là bước ngoặc
Để mình hoàn thành trọn vẹn lí do sống trên đời
Dù những thứ mình mong đợi không được bên nhau , em ơi.
Có những lúc cô đơn nhưng anh không nói
Lê đôi bàn chân bâng khuâng tìm đâu yên vui ngày xưa vẫn đong đầy
Nếu kí ức hôm qua tan như mây khói,
xin em đừng đi ngang qua đường chung ta thường đan tay bước qua.
Một ngày khác đã đến hôm nay
Căn phòng anh cô đơn chẳng còn chút nắng
Sau ô cửa , giam mình trong những tiếng mơ hồ
Anh nghe lời em thoáng qua, nghe thời gian đứng yên nghiêng mình
Nhìn mọi thứ trống vắng mông lung
Xung quanh tường cao nên anh nhìn sao chẳng thấy
Em ơi mình xa bao lâu rồi đã trôi đi
Đôi mi của em đã khô, con tim của anh tan vỡ

nhôm 在 Nhôm và hợp chất của nhôm - Bài 27 - Hóa 12 - YouTube 的美食出口停車場
Nhôm và hợp chất của nhôm - Bài 27 - Hóa 12 - Cô Nguyễn Thu (DỄ HIỂU NHẤT). 19K views · 2 years ago #vietjack #hoa12 #bai27 ...more ... ... <看更多>