Như Đoá Hoa Sương ( Truyện “chắc là” ngắn | Gào )
Phần 9: Ai mới là Người Thứ Ba?
“Em không bao giờ muốn là người thứ ba trong bất cứ tình yêu nào. Bởi “người thứ ba” bao giờ cũng là người thừa cả. Đã là “người thứ ba” thì làm gì có “chuyện tình của chúng ta”. Tình cảm này với anh, chỉ là một đoạn tình sẽ qua. Với em, nó sẽ luôn là một phần đời đã qua nhưng chẳng thể nào quên được.”
___________
Như Hoa nhìn về phía tôi, nở một nụ cười thân thiện rực rỡ:
- Hi Sương! Lâu lắm rồi mới gặp. Em càng ngày càng xinh ra đấy nhé!
Rồi nhanh chóng chưa kịp để tôi đáp lại lời chào, chị đưa ánh mắt về phía anh, nheo mày, nhún vai:
- Xin lỗi không báo trước nhưng đây là ý của Lucas. Cu cậu muốn bố bất ngờ đó, phải không con trai?
Chị cúi xuống nhẹ nhàng hỏi Lucas. Cậu bé buông tay mẹ, nhảy cẫng lên ôm lấy bố:
- I miss you, daddy!
Tinh tế như mẹ của mình, nhanh chóng ôm lấy bố, nhưng Lucas vẫn không quên quay sang chào tôi với nụ cười thân thiện.
Cuộc hội ngộ gia đình này, khiến cho tôi chỉ trong giây lát trở nên thừa thãi. Cảnh gia đình đoàn viên mừng mừng tủi tủi, hoàn toàn chẳng có chỗ cho tôi. Tôi bối rối cũng có, mà ấm ức cũng có… Tất cả mọi cảm xúc đều trở nên xáo trộn. Một gia đình đẹp đẽ như thế này, tôi là ai? Và đây là đâu?
Sau khi cưng nựng hai đứa trẻ, anh chau mày nhìn Như Hoa với vẻ mặt không mấy thoải mái:
- Nhưng nếu không nói trước, anh không kịp chuẩn bị xe. Giờ chúng ta lại phải gọi xe ngoài đấy. Em thật là… Mọi thứ đều cần có kế hoạch chứ!
Một người phụ nữ khéo léo và tinh tế như Như Hoa, có lẽ ở những năm tháng tuổi hai mươi lúc ấy, tôi sẽ chẳng thể nào so bì được. Chị ấy lại mỉm cười rạng rỡ - nụ cười đẹp đến mê muội, như thứ vũ khí tối thượng có thể đánh gục bất cứ trái tim sắt đá nào.
Điều khiến tôi vô cùng ngạc nhiên là sau khi Mặt Trờ cằn nhằn, chị ấy liền nói:
- Không sao đâu anh. Em đã đặt xe cho ba mẹ con rồi. Anh và Sương cứ đi xe bên chú Long lái đi. Về nhà gặp lại.
Lời đề nghị của Như Hoa khiến tôi giật mình. Chẳng lẽ chị ấy đã biết mối quan hệ của tôi và Mặt Trời? Anh ấy đã nói cho chị ấy sao? Nếu thật là vậy, thì cách cư xử này quả thực rất văn minh. Như Hoa đúng là mẫu phụ nữ không hề tầm thường.
Nhưng tình huống này khiến cho tôi trở thành kẻ đáng thương. Lùi không được, tiến không xong, cư xử thế nào cũng cảm thấy rằng chưa thoả đáng.
Tôi vội vã lên tiếng:
- Sao vậy được ạ!
Hai đứa trẻ cũng không đồng tình cách “phân chia” này:
- Không đâu, con ngồi với bố cơ!
Nhìn Lucy và Lucas, cả ba người lớn đều bối rối. Anh hỏi:
- Em có xe rồi à?
Như Hoa gật đầu.
Anh quay qua tôi nói:
- Anh lâu rồi không gặp hai con. Thôi, phụ nữ các em ngồi một xe, anh sẽ ngồi cùng hai đứa nhỏ? Mọi người thấy sao?
Tôi không kịp suy nghĩ gì nhiều, nhanh chóng gật đầu:
- Dạ, em sao cũng được ạ!
Như Hoa cúi người, khẽ sát vào hai con thì thầm:
- Bố ra sân bay cùng cô Sương. Các con nên lịch sự, không thể đòi bố như vậy được. Chúng ta còn gặp nhau ở nhà mà.
Mặt Lucy bắt đầu mếu. Dù không đòi hỏi thêm nhưng nước mắt cô bé bắt đầy rơi lã chã. Còn Lucas vẫn nắm chặt tay anh, ngước ánh mắt to tròn lên nhìn bố đầy van nài mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt ấy đã biểu thị mong muốn rõ ràng của cậu bé.
Anh nhìn sang tôi:
- Em ổn chứ?
Tôi phân bua:
- Em không sao thật mà! Thật đấy ạ! Mình cứ theo sắp xếp của anh ạ.
Tôi trả lời đúng văn mẫu của một cô trợ lý nghe lời sếp. Như Hoa hơi ái ngại nhìn tôi:
- Chị xin lỗi nhé!
Tôi lại lắc đầu nguây nguẩy:
- Dạ em không sao thật mà.
Thế là chuyện xe cộ được sắp xếp như thế.
Anh và hai đứa trẻ lên xe của anh, còn tôi và Như Hoa đi chung xe mà chị ấy sắp xếp. Thoạt đầu, anh nói hai chị em hãy để anh Long tài xế đưa về. Nhưng Như Hoa nói, đây là tài xế chị ấy đã sắp xếp trước, nên anh cứ yên tâm, ba bố con đi xe nhà cho quen.
——————
Không biết mình tôi cảm thấy thật gượng gạo khi ngồi trên xe cùng Như Hoa? Hay là cả hai chúng tôi đều cảm thấy thật bối rối khi ngồi cạnh nhau trong không gian chật hẹp này. Chỉ biết rằng sau đó, Như Hoa hạ cửa kính xe, gió lùa vào mát rượi. Chị ấy đưa mắt nhìn những con đường của thành phố về đêm, rồi nói với tôi:
- Chị đi chắc cũng phải hơn một năm chưa nhỉ?
Tôi không biết rõ chính xác Như Hoa mang hai đứa trẻ rời thành phố vào lúc nào… Nên chẳng thể trả lời chị ấy. Nhưng sao tôi lại cố gắng tìm câu trả lời khi mà rõ ràng đây chỉ là một câu hỏi tu từ nhỉ?!
Như Hoa kéo cửa kính lên, nhẹ nhàng hỏi tôi:
- Giờ chị đưa em về nhà trước nhé. Trên đường về nhà chị, đi qua nhà em đúng không? Xin lỗi em nhiều nhé, hôm nay do chị cả.
Tôi bỗng thấy sống lưng mình lạnh toát. “Nhà chị” sao? Đến bây giờ vẫn còn là “nhà chị” sao? Vậy là đêm nay chị sẽ trở về căn nhà của anh? Cả nhà họ sẽ đoàn tụ bên nhau dưới mái nhà ấy? Căn nhà mà suốt bao tháng nay bên nhau, dù gần gũi hay thân mật thế nào, anh cũng chưa từng để tôi bước chân vào. Anh luôn nói: “Em sẽ không thích vào nhà anh đâu.”
Tôi cảm thấy thật chua chát. Người phụ nữ bên cạnh tôi lúc này, cư xử rất chừng mực, tác phong rất dịu dàng, lời nói thật đoan trang và chẳng có chút nào có vẻ là đang tấn công tôi cả.
Nhưng ngay từ khi chị ấy xuất hiện, tôi đã trở nên vô hình. Từng câu nói tưởng chừng như giản đơn nhưng lại mang sức sát thương rất lớn. Chỉ vẻn vẹn mấy từ “về - nhà - chị”, có ba chữ thôi mà như đã “xoá sổ” khoảng thời gian qua của tôi và anh rồi.
Tôi lắp bắp:
- Dạ vâng ạ.
Chứ tôi còn biết nói gì lúc này đây: “Không chị ơi. Em muốn chị đưa em về nhà người yêu em. Chị và anh ấy chia tay rồi. Nhà anh ấy sao còn là nhà chị được?”. Nói như thế à? Nói như vậy để người ta thấy bản thân mình vừa thô lỗ, sỗ sàng lại cư xử kém xa họ sao? Rồi người ta mà hỏi: “Thế em là gì của anh ấy?!” Mình sẽ nói tiếp như thế nào? “Em là bạn gái anh ấy!”… Đáp lại mình một đáp án còn rõ ràng hơn cả ban ngày: “Chị là mẹ của con anh ấy.” Được chưa?
Dòng suy nghĩ cứ đảo điên trong đầu tôi, nhưng để thốt ra dù chỉ nửa lời, tôi cũng đều không thể. Chưa mở miệng đã thấy thua toàn diện rồi, tôi làm sao có đủ tự tin đây.
Nhanh chóng, xe đã dừng ở chung cư của tôi. Thậm chí khi tôi còn chưa hề nói địa chỉ, chị ấy đã biết lái xe cần đưa tôi về đâu. Tôi ngạc nhiên:
- Sao chị biết nhà em ở đây ạ?
Như Hoa vẫn bình tĩnh mỉm cười:
- Anh Minh có lần nói với chị nhà em ở chung cư này. Vì gần nhà chị nên chị vẫn nhớ. Chị có nhầm không? Em chưa chuyển đi nơi khác chứ?
Tôi cố gắng cười gượng đáp lại:
- Dạ không, em vẫn ở đây thôi. Cám ơn chị. Em lên nhà trước ạ!
Như Hoa nắm lấy tay tôi:
- Chị xin lỗi chuyện hôm nay phiền em quá! Đừng giận chị nha! Để sang tuần sắp xếp công việc xong, chị em mình đi ăn nhé! Hẹn gặp lại em!
Tôi bối rối cúi đầu chào chị ấy, rồi nhanh chóng rút tay, quay lưng đi thẳng lên nhà.
Tôi, không phải đối thủ của người phụ nữ này. Nếu chị ấy quay về đây, để lấy lại điều gì đó… Thì… liệu tôi có thể, chống đỡ được bao lâu?
___________
Vừa lên đến nhà, tôi nhận được tin nhắn của anh. Một chút dịu dàng xoa dịu trái tim đang hoang mang của tôi… Anh đây rồi. Ít nhất, anh cũng đã không bỏ tôi ở lại.
- Em về nhà chưa? Lát hai đứa ngủ, anh qua. Chờ anh!
Tôi thở phào! Cảm giác sợ hãi bất an vơi đi phần nào. Vậy là tối nay họ không ở cùng nhau. Anh sẽ ở bên tôi. “Nào, bình tĩnh lại đi An Sương. Mày mới là hiện tại của anh ấy!”
___________
Mãi tới hơn một giờ sáng, chuông cửa mới reo. Tôi cảm giác như đã chờ đợi cả năm rồi. Vội vàng chạy ra mở cửa. Vừa nhìn thấy anh tôi đã ôm chầm lấy anh như một đứa trẻ nhỏ. Anh cũng ôm lấy tôi rồi bế thốc tôi lên, đặt lên môi tôi một nụ hôn thật dài. Anh bế tôi đặt xuống giường.
- Hôm nay anh mệt quá. Anh ở đây với em được đến 5 giờ sáng, anh phải về trước giờ Lucy và Lucas dậy.
Nói rồi, anh ngồi dậy, cởi áo, và thắt lưng, tháo đồng hồ để lên trên bàn đầy giường. Anh lấy điện thoại mở báo thức rồi để cạnh đồng hồ. Sau đó nằm xuống, giang tay ra, rồi vỗ nhẹ hai cái xuống giường, ý nói tôi nằm xuống gối đầu lên tay anh. Tôi ngoan ngoãn nghe lời, anh khẽ nhắm mắt, tay còn lại xoa đầu tôi, hôn lên trán rồi nói:
- Anh sợ em lo nên phải qua đấy. Chứ hôm nay anh rất mệt rồi. Chỉ muốn ngủ thôi. Anh ở đây, em yên tâm rồi chứ? Những chuyện khác, đừng hỏi gì lúc này. Từ từ anh sẽ nói với em.
Tôi đúng là có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh lúc này. Nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi đang chìm dần vào giấc ngủ của anh… Tôi lại không nỡ. Dù sao thì, anh nói đúng… Anh đã ở đây rồi! Vậy là đủ. Cho dù ai đó có trở về… Đêm nay, tôi vẫn gối đầu trên tay anh ngủ. Điều đó chẳng phải quan trọng hơn tất cả những thắc mắc chưa sáng tỏ rồi sao?
___________
Sáng hôm sau, chuông báo thức reo lúc năm giờ. Anh chậm rãi ngồi dậy, đi về phía phòng tắm. Tôi ngồi dậy nhìn theo bóng lưng anh. Thấy vậy, anh quay lại giường đỡ tay vào vai đặt tôi nằm xuống, âu yếm nói:
- Ngủ tiếp đi babe. Anh tắm xong phải về. Em ngủ ngoan đi. Còn sớm mà.
Tôi nằm xuống, kéo chăn chỉ lộ hai mắt, vẫn dõi theo anh.
Tắm xong, anh mặc quần áo, rồi hôn nhẹ lên trán tôi. Sau đó, mở cửa đi về.
Tôi chưa từng có cảm giác chơi vơi hơn lúc ấy. Nhìn bóng lưng anh xa dần, thực sự khi đó chỉ muốn ôm chầm lấy anh và nói: “Anh ở lại với em đi.”
Nhưng, tôi biết mình chẳng thể. Và, cũng không nên làm thế.
———————-
Hôm đó, đến công ty, Quang khẽ vỗ vai tôi:
- Này, chị Như Hoa về rồi hả?
Tôi gật đầu:
- Thông tin đâu ra sao nhanh vậy?
Quang nhếch mép cười, lấy tay gõ gõ vào đầu, ám chỉ cậu ta là người rất thông minh. Sau đó nháy mắt buông thõng một câu:
- Cẩn thận nhé!
Tôi nhăn mặt:
- Cẩn thận cái gì? Cứ up mở chẳng vui tý nào?!
Quang chẳng buồn để ý đến thái độ của tôi. Cậu ta gõ cái gì đó trên máy tính rồi nói:
- Chị không lo lắng à? Ngoài mẹ em ra, em thấy chị Như Hoa là người đẹp thứ hai. Đàn ông ai cũng yêu cái đẹp cả. Đứng trước cái đẹp dễ bị lung lay.
Tôi cười:
- Hoá ra đơn phương chị Như Hoa à? Giờ chị ấy đang độc thân đấy! Cơ hội đế rồi đấy!
Quang giễu cợt:
- Khồnggggg, em đẹp quá rồi! Không cần thêm một người đẹp. Cỡ đẹp như em cộng vào chia đôi với Sương là okeh lah nhất.
Thực lòng, những lời cảnh báo về Như Hoa đến từ Quang, không phải tôi không quan tâm. Tôi chỉ đang cố tỏ ra không quan tâm mà thôi.
————
Chiều hôm ấy, anh nhắn tin gọi tôi vào phòng làm việc. Ở công ty, nếu không phải chuyện công việc, hiếm khi anh gọi riêng tôi như thế. Nên tôi đoán rằng có chuyện gấp, vội vã đến phòng của anh. Anh đang ngồi trên chiếc ghế xoay quen thuộc, dáng vẻ trầm tư như đang suy nghĩ điều gì. Thấy bước chân tôi đến, anh không ngước lên nhìn, chỉ chậm rãi nói:
- Em đóng cửa lại, lại đây.
Tôi đóng cửa phòng thật khẽ, đang định tiến về phía bàn làm việc, thì giọng anh lại trầm trầm vang lên:
- Khoá lại.
Tôi ngoan ngoãn làm theo lời anh, rồi tiến đến đứng trước bàn làm việc của anh. Lúc này, anh mới ngước mắt lên nhìn tôi:
- Đứng đó làm gì đấy?! Lại đây!
Anh giang hai tay ra, tôi mỉm cười:
- Nhưng đây là nơi làm việc mà.
Anh không nói gì, lấy một tay vỗ lên đùi ra hiệu, tôi tiến đến, nhanh chóng trong vòng tay anh.
- Dạo này em gầy quá! Nhẹ bẫng. Ăn uống thêm một chút. Phải có da có thịt mới đẹp.
Tôi quay lại nhìn anh:
- Sao tự nhiên anh gọi em vào vậy? Có chuyện gì sao?
Anh hít một hơi thật dài, rồi thở ra, chép miệng:
- Chà, chuyện là sắp tới, anh không có nhiều thời gian ở bên em được rồi.
Tôi chau mày:
- Đã bao giờ có nhiều thời gian cho em đâu? Có gì mới hơn không?
Anh búng tay vào trán tôi:
- Bây giờ còn biết bắt bẻ anh nữa.
Tôi vòng tay qua cổ anh, thì thầm:
- Không sao đâu, em hiểu mà.
Anh xoa đầu tôi:
- Lịch trình của anh thì em biết rồi, anh không cần phải “báo cáo” nữa. Tình hình mấy dự án mới đều khá căng. Thời gian còn lại… anh phải đưa Lucy và Lucas về nhà nội mỗi ngày. Bố anh rất nhớ hai đứa nên phải tranh thủ. Anh không biết có thể sắp xếp gặp em lúc nào. Không được giận dỗi, ghen tuông linh tinh, ok?
Tôi ngoan ngoãn ôm lấy anh, khẽ gật đầu:
- Em biết rồi. Nhưng mà… còn chị Như Hoa thì sao? Hai người vẫn ở chung à? Em không có ý gì đâu, em.. chỉ thắc mắc thôi.
Anh im lặng, sự im lặng khiến tôi có chút bất an. Tôi bối rối:
- Sao vậy? Em hỏi gì không đúng ư?
Anh đặt tay lên hai vai tôi, rồi nhìn sâu vào đôi mắt si mê anh với vô vàn thắc mắc, nhẹ nhàng nói:
- Ừ, Như Hoa vẫn ở nhà anh. Có một điều, anh muốn em hiểu: Nếu một ngày nào đó, cô ấy còn chưa hạnh phúc, anh chưa thể yên tâm được. Những chuyện khác, từ từ anh sẽ nói với em.
Tôi bồn chồn:
- Anh còn yêu chị ấy không?
Anh xoa đầu tôi:
- Đừng hỏi anh những câu như thế!
Tôi lại hỏi:
- Chị ấy có còn yêu anh không?
Anh im lặng, rồi nói:
- Anh không biết. Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi.
Dù lòng còn vô vàn những ẩn số không tên, nhưng tôi biết mình không nên đào sâu thêm nữa. Mặt Trời sẽ không cho tôi cây trả lời mà tôi mong muốn, thậm chí, có thể sẽ là những câu nói khiến tôi phải cảm thấy thật đau lòng thì sao? Con người chúng ta theo bản năng ai cũng trốn tránh nỗi đau. Nhưng thật mâu thuẫn, khi yêu đương lại nhất quyết đâm đầu.
Dòng suy tư của tôi bị cắt ngang bởi giọng anh vang lên ấm áp:
- Anh chưa bao giờ nói vì sao anh thích em nhỉ?
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt anh:
- Vì sao vậy?
Anh nhẹ nhàng:
- Vì em không quá trẻ con, cũng không quá trưởng thành. Mọi thứ đều vừa đủ một cách rất dễ chịu. Ở bên cạnh em, anh thấy rất thoải mái. Nghĩ tới mấy tuần tới, không có thời gian bên nhau, anh cảm thấy hơi mệt mỏi rồi đấy!
Tôi khẽ cười:
- Em chỉ “vừa đủ” thôi sao? Thôi được rồi, em sẽ chờ! Anh cứ yên tâm lo công việc. Đừng quên em là được!
Ở bên một người đàn ông mạnh mẽ, cần một cô gái vừa đủ. Vừa đủ dịu dàng, vừa đủ yêu thương, đôi lúc cũng phải vừa đủ giận hờn nhưng đừng làm đối phương mệt mỏi. Mọi thứ chỉ “vừa đủ” như thế thôi, vượt quá giới hạn dù chỉ là một chút cũng có thể khiến mọi thứ vỡ tan như bong bóng xà phòng.
Tôi hiểu điều đó rất rõ. Nhưng đôi lúc cũng muốn thử xem, nếu mình vượt quá giới hạn, thì sẽ như thế nào? Biết trước là tan vỡ, không muốn điều đó xảy ra… Nhưng cũng muốn có câu trả lời cho câu hỏi trong lòng: “Trong mối quan hệ này, mình đáng giá bao nhiêu?”
——————
Tôi đã trễ kinh được hơn hai tuần rồi. Điều này khiến tôi lo lắng. Tôi chẳng biết nói với ai và cũng không rõ mình có nên cho anh biết hay không?
Thời gian gần đây, như anh đã báo trước, chúng tôi không gặp nhau nhiều được như trước khi Như Hoa trở về. Anh rất bận rộn. Một hai tuần, anh mới ghé nhà tôi được một lần, và thường chớp nhoáng: Đến vào đêm muộn và vội vã ra về trong sáng sớm.
Hình ảnh bóng lưng anh lướt đi trong tôi hằn lên thật rõ với những dự cảm chông chênh, chẳng lành. Tôi vẫn tự an ủi mình rằng, bởi vì hoàn cảnh của anh như thế, tôi lại còn quá trẻ… Nên không tránh khỏi đôi lúc cảm thấy tự kỷ ấy mà…
Tôi tự hỏi bản thân mình đã sẵn sàng làm mẹ ở tuổi này chưa? Dường như anh luôn muốn có một đứa con thì phải? Liệu rằng khi tôi có con với anh, mọi thứ có thay đổi nhiều so với hiện tại? Chúng ta sẽ là gì của nhau? Sẽ vẫn như thế này, hay sẽ trở thành vợ chồng như người ta vẫn thường hay thế?!
Tôi mua que thử thai, nhưng đắn đo nhiều lần vẫn chưa đủ can đảm để thử. Nếu có con, chắc chắn tôi sẽ giữ lại đứa trẻ này. Nhưng tôi vẫn không sẵn sàng để đón nhận một kết quả như thế.
Tôi gọi điện thoại cho mẹ mình, ngập ngừng:
- Mẹ..
Mẹ tôi lo lắng:
- Chuyện gì thế con? Có chuyện gì phải không?
Tôi lúng túng, nói từng từ trong sự bối rối ngắt quãng:
- Mẹ này… Nếu mà… Nếu thôi nhé… Nếu bây giờ… con có thai, thì mẹ có giận con không?
Mẹ tôi thở dài, dịu giọng:
- Tưởng chuyện gì? Con đã thử chưa? Mẹ qua với con nhé?!
Tôi vội đáp:
- Chưa , chưa đâu mẹ. Con hỏi thế thôi.
Mẹ tôi chậm rãi đáp:
- Con với cậu Minh vẫn tốt chứ?!
Tôi chần chừ, yếu ớt đáp:
- Dạ
Mẹ an ủi tôi:
- Con cái là của trời cho. Không phải ai muốn có cũng có thể có được. Nếu có tức là đứa trẻ ấy có duyên đến với cuộc đời mình. Nhất định phải chăm sóc em bé cho thật tốt. Dù thế nào mẹ cũng luôn ở bên con. Hãy yên tâm. Dù thế nào con nhé!
Tôi rơm rớm nước mắt, mẹ vẫn luôn như thế, bao dung với tất cả những gì tôi có, những việc tôi làm và ủng hộ, yêu thương tôi vô điều kiện:
- Liệu sau này con có thể là một người mẹ tốt như mẹ không?
Mẹ đáp lại tôi bằng thái độ dứt khoát đầy trìu mến:
- Nhất định rồi con yêu ạ!
Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, tôi nhắn tin cho anh: “Tối nay mình gặp nhau một chút được không? Em có chuyện muốn nói. Quan trọng lắm.”
Nhanh chóng, điện thoại tôi nhận được lời hồi đáp: “Hôm nay anh rất bận. Tối mai, anh sẽ cố gắng qua với em nhé babe! Ngoan!”
Tôi bần thần. Mọi chuyện dường như đang diễn ra nhanh hơn những gì tôi chờ trông. Tôi đã sẵn sàng chưa? Tôi cũng không biết nữa.
Mẹ lại gửi một tin nhắn: “Con gái thân yêu, mẹ biết lúc này con đang rất lo lắng. Nhưng phụ nữ có con là một đặc ân trời ban. Không quan trọng cha đứa trẻ sẽ cảm thấy như thế nào, nếu cậu ta vui mừng, đó là chuyện tốt. Còn không thì, cũng chẳng sao, bản năng phụ nữ sẽ giúp con trở thành người mẹ tốt. Đôi khi người trẻ hay bối rối với những chuyện bất ngờ, đừng quá nặng nề, con yêu. Con quyết định thế nào, mẹ cũng sẽ luôn ủng hộ. Đừng quan tâm đến những người khác nói gì, làm gì. Mẹ chỉ cần con hạnh phúc là đủ.”
___________
Sáng hôm sau, tôi nhận được tin nhắn từ một người mà tôi không hề ngờ tới: Như Hoa.
Tôi cảm thấy rất hoang mang khi chị ấy lại liên lạc với tôi vào lúc này. Mỗi khi đối diện với Như Hoa, tôi đều cảm thấy một sự uy hiếp bao trùm lên mối quan hệ mà tôi đang có. Cho dù chị ấy có tỏ ra thân thiện đến thế nào thì nỗi lo lắng trong lòng tôi cũng chẳng vì sự tử tế ấy mà nguôi ngoai.
Chị ấy muốn hẹn tôi đi ăn trưa.
Tôi cứ nhìn mãi màn hình điện thoại. Chẳng biết có nên nói cho Mặt Trời rằng chị ấy hẹn tôi hay không? Nên từ chối hay nên nhận lời? Tôi cũng không chắc nữa.
Chuông điện thoại lại reo lên, là Như Hoa. Chị ấy đã gọi tới. Tôi có cảm giác như mình bị truy sát vậy. Nhưng cũng không thể cứ thế mà từ chối cuộc gọi được. Tôi miễn cưỡng nhấc máy. Đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo tựa như mây:
- Sương à, chị xin lỗi gọi cho em sớm thế này. Nhưng mà chị nhắn tin không biết em nhận được không? Lần trước, chị có hứa mời em đi ăn mà mãi nay mới sắp xếp được. Mới về nên lu bu quá!
Cứ thế, Như Hoa khéo léo dẫn dắt tôi vào cuộc hẹn không có lý do gì để từ chối. Chị ấy nói buổi trưa sẽ cho tài xế qua công ty đón tôi. Tôi cố gắng vớt vát sự tự chủ của mình bằng cách không muốn tài xế phải chờ đợi, mình có thể tự đi được. Xong việc tôi sẽ ghé điểm hẹn liền.
Cúp máy, tôi định nhắn cho Mặt Trời biết, nhưng rồi nghĩ lại, không phải chuyện gì cũng cần báo cáo hay hỏi ý kiến anh ấy. Hơn nữa, đêm nay, chúng tôi cũng gặp nhau rồi.
Trở lại bàn làm việc, trên bàn có một bình hoa Mao Lương, một loại hoa mà tôi rất thích. Quay sang nhìn Quang đang cắm cúi gõ máy tính ở bàn bên cạnh, tôi mỉm cười:
- Cám ơn! Tặng hoa ít thôi. Tin đồn còn chưa đủ nhiều hay gì?
Quang quay sang nhìn tôi chăm chú:
- Sao chị nghĩ là em tặng chị?
Tôi ngạc nhiên:
- Ủa không phải sao? Vì không phải em thì trước giờ có ai tặng hoa chị đâu?! Ai vậy ta?
Tôi lục tìm trong đầu xem ai có thể là người tặng hoa cho mình nhỉ. Đúng lúc ấy, Quang cười phá lên:
- Không ngờ chị ế thật đấy! Chẳng vui gì cả! Mấy hôm nay thấy thần sắc chị hơi “có vấn đề” nên chút ít động viên lên tinh thần lại đi.
Tôi nhìn nụ cười rực rỡ của Quang, mấy tuần này quá bận rộn với nhiều nỗi lo toan, tôi cũng ít chuyện trò với cậu ấy. Nói không cảm động, thì là nói dối. Ngoài cha mẹ tôi ra, Quang là người quan tâm tôi nhất, còn hơn cô bạn thân đang ở Nhật Bản, lâu ngày mất hút chẳng hỏi han. Quang luôn có mặt khi tôi buồn và là người mang đến cho tôi năng lượng tích cực khi ủ dột. Một người bạn như cậu ấy, chẳng phải rất đáng quý hay sao? Một người bạn mà cuộc đời này, không nên bỏ lỡ.
Dù mọi người có thấy cậu ấy hơi lông bông, chỉ là một cậu công tử cợt nhả, thiếu chiều sâu. Nhưng từ những sự quan tâm nhỏ nhặt mà cậu ấy dành cho tôi, hay cả cái cách bảo vệ có đôi phần sỗ sàng và thô lỗ… Tôi luôn cảm nhận được, sâu thật sâu bên trong vẻ ngoài bất cần và ngạo mạn ấy, là một trái tim ấm áp biết nhường nào.
Đã bao lần tôi muốn cám ơn Quang, cám ơn vì một người bạn như cậu, khiến tôi cảm thấy mình bớt cô đơn thật nhiều…
___________
Tôi sững người khi taxi dừng trước nơi mà Như Hoa hẹn. Đó chính là nhà hàng đồ Trung thân quen mà lần trước Mặt Trời đã đưa tôi đến. Tôi không nghĩ đây là một điều tình cờ, từng bước chân nặng tựa như chì với quá nhiều suy nghĩ bủa vây. Phục vụ đưa tôi vào căn phòng mà Như Hoa đã đặt trước, chị ấy đã chờ sẵn ở đó. Một cảm giác lạnh lẽo lan toả khắp tâm trí tôi, căn phòng này cũng chính là căn phòng mà tôi với anh từng ngồi. Tôi nhớ như in cảm giác quen thuộc của anh với nơi này… Không thể nào nhầm được.
Như Hoa tươi tắn và vẫn đẹp như mọi lần, chỉ có điều hôm nay, sao tôi bỗng thấy vẻ đẹp này không còn trong sáng nữa. Nó đầy sự công kích, và có nói quá không khi có chút gì đó thật “nham hiểm” bên trong. Tôi cảm giác rõ ràng như chị ấy đang muốn tấn công tôi vậy.
Chẳng phải tình cờ mà chị ấy đánh dấu “chủ quyền” bằng những ngôn từ, hành động tưởng như “vô tình” nhưng sắc lẹm nhắm thẳng vào tôi hôm ở sân bay…
Người ta có thể “vô tình” một lần, chứ “vài lần” thì hẳn là mang đầy chủ ý. Như Hoa vẫn xởi lởi như thế:
- Ngồi đi em! Em thích ăn gì? Đây là nhà hàng mà anh Minh và chị hay ăn. Chị quen ở đây rồi nên mới về, không nghĩ ra chỗ nào mới mẻ để hẹn cả. Vì chị là người gốc Hoa ấy. Họ Thẩm mà. Nên thích ăn đồ Hoa. Minh khám phá ra nhà hàng này, thế là bọn chị là khách quen ở đây chắc cũng phải gần chục năm rồi ấy!
Tôi cười gượng, không thể cứ để chị ấy quăng đòn về phía mình như thế! Ra vậy, hoá ra đây là quán quen kỷ niệm của hai người sao? Tôi đáp:
- Vâng, anh Minh cũng từng đưa em đến đây ăn rồi ạ. Em cũng thích quán này. Đồ ăn ngon mà lại còn riêng tư nữa.
Tôi thấy Như Hoa dường như sững lại trong một giây. Đôi tay cầm đũa của chị ấy bỗng dưng khựng lại nhưng nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường.
- Chà, hai người đã thân thiết vậy rồi sao? Không phải cô nào, anh ấy cũng đưa đến đây đâu. Chắc hẳn là em phải rất đặc biệt đó.
Câu nói của Như Hoa như một gáo nước lạnh dội vào tim tôi. Chị ấy dường như muốn ngụ ý tôi cũng giống như nhiều cô gái mà chị ấy từng biết, lướt qua đời anh, chỉ là một trong số họ. Có chăng thì đặc biệt hơn chút ít.
Tôi chưa kịp đáp lại, Như Hoa đã nói tiếp:
- Cám ơn em đã chăm sóc anh Minh những ngày qua. Không có em, không biết một mình ông ấy, xoay sở như thế nào?!
Đứng trước một loạt những “công kích” đầy ám muội của người phụ nữ là người cũ của bạn trai mình, một cô gái ngoài hai mươi như tôi lúc đó, khó có đủ bình tĩnh để diễn vai lặng thinh lâu hơn được nữa. Tôi cảm thấy khó chịu vô cùng cái cách mà chị ấy đang thể hiện sự sở hữu với một mối quan hệ đã kết thúc. Lần này, tôi thẳng thắn đáp lại:
- Sao chị lại phải cám ơn em ạ? Việc chăm sóc anh ấy là việc của bạn gái nên làm.
Như Hoa bật cười nhìn tôi. Ánh nhìn lúc này đã thay đổi rồi, trở nên sắc lẹm:
- Trời, chị có ý gì đâu? Em giận rồi sao? Chị biết hai người đang yêu nhau mà.
Tôi vào thẳng vấn đề:
- Chị à, em không biết chị hẹn em ra đây có mục đích gì. Em rất tôn trọng và đã từng yêu mến chị. Và em hy vọng có thể tiếp tục như thế. Chị cứ bóng gió làm em cảm thấy rất khó hiểu. Chị muốn nói gì cứ nói thẳng đi ạ.
Như Hoa đặt đũa xuống bàn, thẳng lưng, một tay chống cằm, nhìn về phía tôi. Mái tóc đen uốn nhẹ bay bay, chị ấy lấy một tay vuốt nhẹ ra phía sau, từ tốn nói:
- Chị muốn quay lại với Minh.
Tôi như bị vạn tiễn xuyên tim. Ngỡ ngàng trong thoáng chốc.
- Sao chị lại nói chuyện này với em ạ? Em có phải anh Minh đâu? Chị nên nói với anh ấy thì hơn.
Tôi quả quyết. Trước mặt người phụ nữ này, tôi không muốn tỏ ra yếu đuối.
Như Hoa vẫn rất bình tĩnh:
- Tất nhiên đây là chuyện giữa chị và Minh. Nhưng, chị rất quý em, chị không muốn làm em tổn thương. Nên chị muốn gặp em, để chị em mình có thể hiểu nhau hơn.
“Giả tạo!” - Tôi muốn thốt ra lời nói đó. Nhưng trước một người luôn tỏ ra ôn nhu với mình, bản năng không cho phép tôi hành xử thô lỗ.
- Em nghĩ giữa em và chị, không cần tìm hiểu nhau quá nhiều đâu ạ. Nếu chị gặp để muốn em chia tay anh Minh, thì em xin lỗi, chuyện của em với anh Minh sẽ do em và anh ấy quyết định. Em không phải là người dễ bị uy hiếp hay chi phối bởi người khác.
Như Hoa lại mỉm cười, một nụ cười không rõ là giễu cợt, công kích hay thương hại. Tôi bị đả kích lớn nên không thể dừng lại:
- Chị có với anh Minh 2 đứa con, sống với anh ấy ngần đó năm, chẳng lẽ chị lại thiếu tự tin đến mức phải gặp em riêng như thế này sao ạ?
Khi nghe câu nói này của tôi, bỗng Như Hoa sững lại, ánh mắt hồ nghi:
- Minh chưa nói gì với em sao?
Tôi bực dọc:
- Chuyện gì anh ấy cũng nói với em rồi. Giữa hai người không còn gì hết ngoài trách nhiệm chung với con cái và là bạn bè của nhau. Em mong chị không quấy rầy em với những chuyện như thế này. Giờ em đang mang thai, em không muốn bị cuốn vào chuyện cũ của anh chị.
Tôi nói trong cơn tức giận, hoàn toàn không kiểm soát được lời nói của mình. Lời nói nói ra rồi bỗng chốc cảm thấy vô cùng hối hận. Chuyện có con hay chưa, thậm chí tôi còn chưa nói với anh. Vậy mà trong lúc bốc đồng, lại tuôn ra như thế.
Như Hoa lần này dường như đóng băng, chị ấy im lặng và mất dần vẻ tự tin ban đầu. Mặc dù cảm thấy có chút đắc ý sau khi liên tục bị phủ đầu, nhưng nhìn lại, tôi vẫn cảm thấy tình huống này không hề dễ chịu. Cứ như hai người phụ nữ đang đấu tố nhau vì một người đàn ông, khi mà anh ta đang vắng mặt vậy.
Như Hoa lấy lại bình tĩnh sau sự đả kích của tôi, chị ấy nhẹ nhàng nói:
- Minh sẽ là một người cha tốt. Sương à, chị hy vọng em không hiểu lầm chị. Chị thực sự muốn chúng ta gặp gỡ để hiểu nhau hơn. Chị không hề muốn đả kích em. Có vẻ có nhiều chuyện, em chưa hiểu rõ. Chị muốn quay lại với Minh, đó là sự thật. Nhưng chị không biết em đang mang thai. Minh đã biết chưa?
Tôi im lặng.
Như Hoa nói tiếp:
- Minh là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời chị. Hơn cả yêu, chị tôn trọng và biết ơn anh ấy. Vì thế bất cứ điều gì tốt cho Minh, chị đều sẽ làm. Em hiểu ý chị chứ?!
Tôi ngước lên nhìn thẳng vào mắt Như Hoa, ánh mắt thiết tha, không giống như là đang nói dối. Tôi bặm môi, đã quá mệt mỏi rồi:
- Em xin phép chị. Có lẽ bữa ăn này em không ăn cùng chị được rồi. Em phải quay lại công ty bây giờ. Em xin phép.
Khi tôi đang chuẩn bị đứng lên, bàn tay Như Hoa nắm nhẹ níu cổ tay tôi lại, chị ấy nói:
- Sương này, em biết mẹ của Quang không?
Tôi sững người. Như Hoa tiếp tục nói:
- Chị ấy yêu chủ tịch, cố gắng có con. Vì chủ tịch rất muốn có con nhưng vợ đầu của chủ tịch không thể có con được. Cuối cùng chị ấy cũng thành công có được Quang. Nhưng trái tim của chủ tịch thì đến tận cùng chị ấy cũng không có được. Ở bên cạnh người không thực sự muốn ở bên cạnh mình cuối cùng sẽ chỉ là bi kịch thôi.
Tôi giận dữ dằng tay Như Hoa ra:
- Chị nói với em những chuyện đó để làm gì? Em không tranh dành điều gì với chị. Là chị bỏ anh ấy đi, giờ chị lại quay về. Chị mới là người thứ ba, không phải em. Mong chị tự trọng.
Như Hoa thở dài, nhìn tôi, dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Đôi lúc tôi thấy dường như người phụ này tràn đầy sự công kích. Nhưng cũng có lúc cảm thấy chị ấy tràn ngập sự yếu đuối ôn nhu.
____________
Buổi tối, tôi chờ đợi anh trong một tâm trạng vô cùng nặng nhọc và mệt mỏi. Mười hai giờ đêm, chuông cửa vang lên, vừa mở cửa ra tôi đã lao vào lòng anh, ôm thật chặt: “Em nhớ anh quá!”
Anh dịu dàng ôm lấy tôi.
- Nào, có chuyện gì, nói anh nghe
Tôi đưa hai tay ôm mặt. Bỗng dưng nước mắt trào ra nức nở.
- Nào, không trẻ con như vậy. Anh ở đây rồi, có chuyện gì, nói anh nghe…
Bao ấm ức trong lòng khiến cho nước mắt của tôi không ngừng rơi được. Tôi cứ khóc mãi. Anh đưa tôi ngồi lên ghế, rồi quỳ xuống, ngước lên kiên nhẫn nhìn tôi khóc.
Vừa khóc nấc, tôi vừa nói:
- Em trễ kinh hai tuần rồi.
Anh mỉm cười:
- Thật không?! Đây là chuyện vui mà? Sao em lại khóc? Em đã thử chưa?
Anh lấy tay gạt nước mắt cho tôi. Tôi hỏi anh:
- Anh vui sao?
Anh âu yếm:
- Nếu chúng ta có con, anh sẽ rất vui. Tất nhiên rồi.
Tôi hỏi trong tiếng nấc:
- Còn Lucy, Lucas thì sao?
Anh xoa đầu tôi:
- Em không ghen tị với hai đứa trẻ con đấy chứ?!
Tôi lại hỏi:
- Còn chị Như Hoa thì sao?!
Anh im lặng. Tôi nói tiếp:
- Hôm nay, chị Như Hoa hẹn gặp em. Chị ấy nói chị ấy muốn quay lại với anh. Chị ấy khiến em cảm giác em như người thứ ba vậy.
Bỗng nhiên anh dường như chết lặng.
Một lúc rất lâu sau, khi tôi lo lắng hỏi anh rất nhiều lần, rằng có chuyện gì vậy? Anh mới hít thật sâu, rồi đáp lại tôi:
- Nếu chúng ta có con với nhau, anh muốn em biết một việc. Anh chưa từng nói điều này với bất kỳ ai…
Anh im lặng… rồi nói tiếp:
- Anh rất tin tưởng em. Anh cũng mong muốn chia sẻ cuộc sống của anh với em. Em hiểu chứ?!
Tôi gật đầu, chăm chú chờ đợi điều anh đang chia sẻ.
- Thực ra… Lucas và Lucy không phải là con của anh. Đó là con của Như Hoa và bạn trai cũ của cô ấy.
Tôi dường như chết đứng.
Hình như anh rơi nước mắt. Tôi ôm lấy anh. Trong giọng nghẹn ngào, anh nói:
- Không một ai được biết điều này. Dù như thế nào, Lucas và Lucy mãi mãi là con anh. Em không phải lo lắng về anh và Như Hoa. Nếu chúng ta có con, em hãy cứ yên tâm. Nhưng bí mật này, anh không muốn ai biết cả.
Hoá ra… trong lòng anh, luôn có một bí mật như thế, một nỗi đau… quá sức như thế!
———————-
NGOẠI TRUYỆN: Như Hoa ngày ấy.
Như Hoa rơi nước mắt. Cô tự hỏi bản thân mình rằng, lẽ nào mình không nên trở về đây? Mọi thứ trong căn nhà này vẫn còn y nguyên như ngày cô ra đi, không một chút gì thay đổi. Từ ảnh gia đình treo trên tường phòng khách, đến tấm ảnh cưới nơi đầu giường phòng ngủ, anh cũng chẳng hề thay. Mấy chiếc note cô dán trên tủ lạnh, dặn anh hâm nóng đồ ăn, hay nói người giúp việc đặt đồ sao cho đúng vị trí trong tủ quần áo… Hơn một năm trôi qua rồi, sao có thể còn y nguyên như vậy?
Cô hỏi anh:
- Sao anh để nguyên mọi thứ như thế này?
Anh không nhìn cô, cũng không quay lại, chỉ đơn giản nói:
- Anh muốn khi các con trở về, mọi thứ trong nhà mình vẫn y như thế, để các con vẫn cảm thấy thân quen.
Như Hoa từng nghĩ thứ tình cảm khiến cô ở bên anh nhiều năm chỉ đơn thuần là lòng biết ơn. Biết ơn người đàn ông tử tế đã cứu lấy cuộc đời mẹ con cô khi cùng đường. Biết ơn vì đã bao dung lấy cô, yêu thương các con cô như con ruột của anh, và còn hơn thế nữa.
Nhưng từ khi xa anh, cô mới hiểu, lòng biết ơn lâu dần cũng có thể biến thành tình yêu. Tình yêu đủ sức nâng đỡ những trái tim mang nhiều thương tổn trở về bên nhau.
Năm ấy, nếu Minh không yêu cô, tình nguyện cưới cô, trở thành cha các con cô, thì có lẽ cặp sinh đôi này sẽ không hiện diện trên thế giới này. Có lẽ bố cô không cho phép cô giữ lại đứa con của người đàn ông bạc bẽo, đã có gia đình ấy.
Cô còn nhớ như in cái ngày anh đến nhà xin bố cho cưới cô. Anh quỳ dưới chân bố cô và nói đứa trẻ trong bụng cô là con của anh… Cuộc đời cô lúc ấy và mãi về sau này chưa từng có ai yêu thương mình nhiều đến như vậy… Chỉ là trong một phút bồng bột của tuổi trẻ khờ dại… Người ta làm tổn thương người yêu mình, và yêu người làm tổn thương mình.
Như Hoa nhớ cả những ngày cô mang song thai. Anh suy nghĩ đứng ngồi không yên nghĩ ra đủ những cái tên mong chờ con chào đời. Hai đứa trẻ mang họ anh, mang cái tên do anh đặt: “Nguyễn Hữu Gia Bách” và “Nguyễn Thẩm Bảo Như”
Anh còn hỏi cô chẳng phải tên anh đặt cho hai con rất hay sao? Đều lấy từ tên cô và anh mà thành: Nguyễn Hữu Gia Minh và Thẩm Như Hoa. Nhìn anh khi đó, cô không cầm nổi nước mắt. Có lẽ cô đã bắt đầu yêu anh từ sự chân thành đó, từ lúc nào, cô cũng không hề hay biết nữa.
Anh là gì của cô? Là chồng? Là Bạn? Là Tri Kỷ? Là Ân Nhân?
Có những lời nói dối ta bắt buộc phải nói, để không làm tổn thương bất cứ ai… Nhưng lời nói dối này, bao năm qua đã khiến anh thiệt thòi nhiều quá… Đến bao giờ ân tình này cô mới trả hết cho anh?! Nếu người ta nợ nhau quá nhiều, sao có thể đường hoàng mà yêu nhau? Ai sẽ tin tình yêu ấy thực sự là tình yêu hay phần nhiều chỉ là món nợ?!
Anh không tin.
Và cô cũng không tin.
( Còn nữa )
___________
*LTG:
Hôm nay, tôi muốn viết thêm ngoại truyện về Như Hoa dài thêm, nhưng do ngồi lâu nên hơi mệt, chưa thể viết tiếp. Xin hẹn lại độc giả ở lần sau.
Thực ra cũng muốn tiết lộ một chút, Như Hoa không như vẻ bề ngoài của cô ấy. Bản thân cũng mang rất nhiều thương tổn. Vốn chuyện này sẽ gợi mở ở những phần kế, nhưng vì sợ nhân vật đã đáng thương lại chịu thêm nhiều oan uổng, nên tôi muốn bật mí rằng:
- Minh biết Như Hoa có bầu với bạn trai cũ ( bị ruồng bỏ ) nhưng vẫn quyết tâm cưới và che chở cho mẹ con cô.
- Gia đình Minh không hề biết chuyện hai đứa trẻ không phải là con ruột của Minh nên rất yêu thương hai cháu, làm cho Như Hoa càng thêm áy náy không nguôi…
Còn chi tiết vì sao họ chia tay, xin giải đáp ở những phần sau.
Số phận của An Sương và cuộc tình này sẽ như thế nào… Mong độc giả kiên nhẫn chờ đến Hồi Kết.
同時也有7部Youtube影片,追蹤數超過126萬的網紅Khánh Vy OFFICIAL,也在其Youtube影片中提到,4 năm đại học, có những niềm vui và cả nỗi sợ âu lo nữa, nhưng sau tất cả, đó là một trong quãng thời gian hạnh phúc và đầu tư có lãi nhất: có kiễn th...
「loại」的推薦目錄:
- 關於loại 在 Facebook 的最佳貼文
- 關於loại 在 LỌ LEM Boutique Facebook 的精選貼文
- 關於loại 在 Facebook 的最佳解答
- 關於loại 在 Khánh Vy OFFICIAL Youtube 的最讚貼文
- 關於loại 在 An Vy Official Youtube 的精選貼文
- 關於loại 在 Tony TV Youtube 的精選貼文
- 關於loại 在 Góc Con Gái+ - Loại 1 giơ tay cái nào. - Facebook 的評價
- 關於loại 在 U17 Nepal I Bảng F vòng loại U17 châu Á 2023 LIVESTREAM ... 的評價
- 關於loại 在 Loại bỏ nội dung đề xuất khỏi Trang chủ - Android - YouTube ... 的評價
loại 在 LỌ LEM Boutique Facebook 的精選貼文
💥 𝐂𝐎𝐌𝐌 𝐓𝐎𝐆𝐄𝐓𝐇𝐄𝐑 𝐁𝐈𝐎𝐏𝐋𝐀𝐒𝐌𝐀 - 𝐜𝐡𝐢𝐞̂́𝐜 𝐦𝐚́𝐲 𝐧𝐡𝐨̉ 𝐧𝐡𝐞̣ 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐮̛̉ 𝐤𝐡𝐮𝐚̂̉𝐧 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐢́ 𝐬𝐢𝐞̂𝐮 𝐦𝐚̣𝐧𝐡 𝐦𝐞̃! 💥
Cả corona thì cũng bị em nó d iệt trong tích tắc mà thôi🥰 Có em này mùa zịch này là an toàn nhất rồi đó ạ!
Giờ trong cộng đ ồng đang nh iều ca nh i ễm, có pé ro bot nhỏ xinh này thì ra ngoài mua thực phẩm cũng không còn lo lắng chi nữa!
Đừng tiếc những thứ có thể bảo vệ sức khỏe của mình nha các tình yêu ‼️
loại 在 Facebook 的最佳解答
Như Đoá Hoa Sương ( Truyện Ngắn | Gào 2021 )
- Mỗi người đều có câu chuyện đời của riêng mình: Có người là hài kịch, có người là bi kịch, lại có người chẳng biết câu chuyện của mình nên được xếp vào thể loại gì? Là bi nhiều hơn, hay hài nhiều hơn? Đến cuối cùng thì ai cũng chỉ muốn sống những tháng năm đừng quá kịch tính, đừng quá bi thương, cũng đừng quá hài hước. Cứ bình thường thôi, là đã hạnh phúc lắm rồi. Hoa sương trong gió… sao còn hoa đây? Gió ngang qua hoa, sương bay, có gì còn ở lại?” -
Phần 1: Mới chỉ là bắt đầu
Khi còn nhỏ, tôi thường xuyên xem TV, báo đài nói về người phụ nữ độc lập. Tôi rất mong mình có thể trở nên như thế. Có một dạo, tờ tạp chí yêu thích mẹ hay đặt mỗi tháng có bài viết về thế nào là một người phụ nữ thế kỷ mới? Khi ấy, tôi mới lớp bảy, nhưng dù là một cô nhóc thôi, đọc đã rất tâm đắc rồi. Trong bài báo đó người ta viết về những người phụ nữ thành công trước năm ba mươi tuổi, không cần đàn ông, vẫn có thể tự lập tự cường. Thời ông bà cha mẹ ta, ba mươi tuổi chưa chồng là ế. Còn thời đại mới, thì ba mươi tuổi như thế, có sự nghiệp, chẳng có đàn ông sẽ được xem là nữ cường nhân.
Vì từ nhỏ đã xem những tư tưởng như vậy, nên tôi luôn mường tượng ra người phụ nữ mà mình muốn trở thành: Chính là độc lập, chính là tự chủ, chính là không kết hôn sớm, không sinh con sớm. Hiển nhiên sẽ có sự nghiệp của riêng mình mà không cần dựa dẫm vào đấng nam nhi nào cả. Mình sẽ là một ngôi sao tự bản năng có thể toả sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.
Mười tám tuổi, tôi thi đậu đại học. Không phải một trường quá danh tiếng hay trọng điểm, nhưng điều này với tôi không quá quan trọng. Nhiều người học giỏi, đỗ đạt cao vời vợi, chưa chắc đã thành công. Con người vốn thứ cần nhất chính là lòng dũng cảm, chí khí. Tuổi trẻ cần thêm dám nghĩ dám làm.
Năm nhất, tôi đã đi làm thêm rồi, công việc làm thêm có mức lương rất bèo bọt. Nhưng quan trọng là ở chuyện việc làm thêm đó cho mình bao nhiêu kinh nghiệm.
Tôi đã từng là một cô gái như thế. Tràn đầy năng lượng và luôn rực rỡ vì năng lượng ấy…
Hai mươi tuổi, tôi gặp một người. Nếu như tôi là ngôi sao thì anh ấy chính là mặt trời. Sao sáng về đêm còn mặt trời thì luôn rực rỡ khi bình minh lên đẹp nhất. Tôi làm trợ lý cho Mặt trời, chỉ là bán thời gian thôi vì lúc ấy tôi vẫn còn đang đi học.
Mặt trời của tôi có rất nhiều trợ lý, anh ấy có vị trí nhất định trong giới đầu tư, công việc cũng rất bộn bề. Vì thế mà, trợ lý ở mỗi mảng đều khác nhau. Tôi là người chuyên xếp lịch trình công tác và phụ trách hành trình cho anh ấy. Từ việc book vé máy bay, chuẩn bị xe, sắp xếp chỗ ở, khách sạn cho những chuyến công tác ngắn ngày… Cho đến lo chuyện ăn ở của đối tác khi họ đến họp tại thành phố của chúng tôi.
Với một đứa con gái mới bước vào tuổi hai mươi, người đàn ông ba mươi thành đạt sớm như vậy, quả thực thật đáng ngưỡng mộ. Tôi chưa từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ có mối quan hệ nào vượt xa hơn nhân viên và sếp. Bởi vì, tuy mới ba mươi tuổi, nhưng anh đã có vợ và một cặp sinh đôi cả trai lẫn gái rất xinh xắn rồi.
Hai người họ kết hôn từ rất sớm. Nghe những người trong công ty nói rằng, họ là bạn học, bạn thân rồi người yêu, ra trường đã kết hôn rồi…khi mà cả hai còn tay trắng.
Chị ấy sau khi kết hôn thì chỉ làm nội trợ, sinh con, hoàn toàn đứng sau chồng để anh ấy tập trung cho sự nghiệp.
Thành thật mà nói, chị ấy không phải mẫu người phụ nữ mà tôi muốn trở thành. Hay đúng hơn chính là mẫu phụ nữ mà tôi sợ nhất: Từ bỏ tất cả, xem người đàn ông duy nhất của mình là cả thế giới.
Nhưng từ khi làm trợ lý cho anh, tôi lại luôn cảm thấy chị thật đáng mến. Cái rào cản về “mẫu người” trong tâm trí tôi cũng nhanh chóng mờ dần đi. Cuộc đời bình yên, gia đình hạnh phúc, có những đứa con ngoan bên người đàn ông mình yêu lại cũng yêu mình… Một bức tranh thật vẹn toàn đẹp đẽ…
Chị rất kiệm lời với nhân viên chúng tôi trong mỗi lần gặp gỡ. Chị chỉ cười thôi. Nghe nói trước đây, chị học khoa piano của nhạc viện. Nếu không lấy chồng sớm, có lẽ đã là một nghệ sĩ dương cầm rồi. Khí chất thanh cao, dáng người mảnh mai dù đã sinh con rồi. Gương mặt điềm tĩnh, nụ cười hiền lành. Đúng chuẩn phu nhân nhà giàu mà trong phim vẫn hay có đấy.
Nhìn vào một người phụ nữ yên ả như mặt hồ phẳng lặng ấy, tôi đôi lần cũng chợt nghĩ rằng: Phụ nữ vốn chẳng phải chỉ cần như thế sao? Bình yên, bình yên đến tận cuối cuộc đời…
Cho đến một ngày…
Chị không còn xuất hiện cùng anh trong những buổi liên hoan của công ty nữa. Điều mà trước đó chưa từng xảy ra. Trong tất cả các buổi họp mặt mừng thành tích, các thành viên trong ban quản trị sẽ đều đi cùng phu nhân của họ… Nhưng rồi một lần, hai lần, ba lần và nhiều lần sau đó… Chị đều chẳng có mặt bên anh trong những sự kiện như thế nữa rồi…
Công ty bắt đầu râm ran việc anh và chị đã ly thân.
Một thời gian sau, nhân viên bên dưới kháo nhau, sếp và vợ đã ly hôn. Chị lặng lẽ mang hai con ra nước ngoài định cư. Thay vì tiếc thương cho một gia đình đẹp đến hồi tan vỡ… thì phần lớn nhân viên nữ đều cảm thấy mừng thầm… Một cực phẩm độc thân đã sẵn sàng cho nhiều chị em xem có đến phần mình hưởng thụ?
Thấm thoát, tôi đã làm việc ở công ty được hai năm. Sau khi tốt nghiệp, công ty ngỏ ý muốn tôi trở thành nhân viên chính thức. Mặc dù làm bán thời gian nhưng thời gian cũng lên tới hai năm, được xem là có “thâm niên” nên tôi cũng được đề nghị một vị trí mới với mức lương tốt hơn. Chỉ có điều, không còn là trợ lý của anh nữa. Anh cũng không còn là sếp trực tiếp của tôi nữa.
Mặt trời thì vẫn sáng chói từ năm này qua năm khác. Suốt thời gian sau ly hôn, anh vẫn là một mặt trời đơn độc, không có bóng dáng phụ nữ xung quanh. Anh cũng chưa từng nhắc gì về cuộc hôn nhân đổ vỡ ấy.
Ngày tôi ký hợp đồng với phòng nhân sự, chuyển qua bộ phận mới, tôi có chút buồn vì mặc dù đã gắn bó với anh ở vị trí trợ lý lịch trình suốt một thời gian dài như vậy, anh cũng không ngỏ ý giữ tôi lại ở bộ phận do anh phụ trách.
Rốt cuộc thì, dù mình có tận tuỵ và cố gắng làm tốt phần công việc của mình đến đâu, đối với người sếp này, mình cũng chỉ là một nhân viên có cũng được, không có cũng chẳng sao. Kể ra cũng buồn đấy chứ?
_______
Ngày đầu tiên làm việc ở bộ phận mới, trên bàn tôi có một bình hoa nhỏ xinh. Tôi rất thích hoa cắm theo phong cách đồng nội. Bình hoa này chính xác là những gì tôi thích, trông hoang dại một cách dịu dàng, không quá phô trương nhưng lại vô cùng thanh nhã. Một chiếc thiệp nhỏ ghi dòng chữ: “Chúc mừng ngày đầu tiên đi làm nhé!”
Tôi bất giác mỉm cười. Chắc phòng nhân sự chuẩn bị rồi. Ở công ty này, tôi đặc biệt thích phòng nhân sự. Mọi đãi ngộ đều rất tốt, chị trưởng phòng còn đặc biệt tinh tế hơn người, luôn làm cho người khác cảm giác đây là nhà và ai cũng là người thân của chị.
Chiều hôm đó, tan làm, khi tôi xuống đến sảnh, thì anh sếp mặt trời cũng vừa bước xuống. Anh nhìn lướt qua tôi rồi hỏi:
- Ngày đầu tiên làm ở bộ phận mới ổn không Sương?
Tôi cúi đầu trả lời rất phấn khích:
- Ổn sếp ạ! Mọi người cũng quen em từ trước hết rồi mà!
Anh nhếch mép cười:
- Giờ anh có là sếp của em nữa đâu mà sếp sếp cái gì?
Tôi nhanh nhảu:
- Vẫn là sếp chứ ạ. Tất cả các sếp trong ban quản trị đều là sếp ạ
Anh cười rồi bảo:
- Hớn hở có vẻ vui quá nhỉ? Về không? Anh cho quá giang
Hàng ngày, tôi đi làm bằng … xe ôm. Thi thoảng thì bắt taxi hoặc grab nếu cảm thấy rủng rỉnh một chút. Mẹ vẫn bảo tôi lớn rồi mà không tiết kiệm, kiếm được chút tiền đã ỉ i… Chạy xe máy đi làm tiết kiệm hơn biết bao nhiêu không? Nhưng thực chất, tôi có nỗi lòng khó nói mình. Việc đi xe máy đối với tôi còn “tốn kém” gấp nhiều lần đi xe ôm nữa. Bởi vì một tháng, tôi bị CSGT phạt vô số lần, có tháng còn bị giữ bằng lái vì vi phạm giao thông. Tôi cũng không biết sao mình lại không có duyên với việc lái xe đến như vậy nữa. May mắn thay, lương ở đây cũng không tệ. Vậy nên chi phí đi lại cũng không phải quá nhiều.
Tất nhiên, được sếp cho đi quá giang thì còn gì bằng. Chẳng mấy khi tiết kiệm được tiền xe, chẳng tội gì không gật đầu nhanh trước khi sếp chẳng may đổi ý.
Tôi hớn hở đi theo sếp.
- Ơ, hôm nay anh tự lái xe ạ? Anh Long tài xế của anh nghỉ ạ?
Mọi lần, sếp đều có tài xế riêng. Rất rất hiếm khi sếp tự lái, nên tôi có hơi ngạc nhiên, tò mò đôi chút.
Sếp ngồi vào ghế lái, hất đầu ra hiệu tôi lên xe. Tôi mở cửa phía sau, anh chau mày:
- Anh là tài xế của cô đấy à? Ngồi lên phía trước.
Tôi bối rối vội đóng lại cửa sau, ngoan ngoãn lên ghế trước ngồi. Anh chậm rãi lái xe rồi từ từ nói:
- Cậu Long xin nghỉ việc vì vợ sinh. Mà có khi cậu ấy sẽ xin nghỉ luôn. Anh phải tìm tài xế mới cũng nên.
Tôi ngạc nhiên:
- Sao anh Long xin nghỉ luôn vậy ạ?
Sếp thở dài:
- Vợ cậu ấy sinh con rồi. Cậu ấy nói không có làm cho anh được nữa, vì giờ giấc thất thường, đi làm đêm hôm, công tác xa. Vợ cậu ta không đồng ý. Nên cậu Long muốn tìm việc khác chỉ làm giờ hành chính thôi.
Tôi à à như đang vào mạch chuyện lắm.
Từng là trợ lý xếp lịch cho anh, tôi hiểu rất rõ lịch trì vô cùng rối ren của sếp mình. Kể ra làm tài xế cho anh ấy cũng khổ sở lắm. Giờ giấc cứ loạn hết cả lên. Có hôm đi chơi golf rồi sau đó nhậu với khách tới tận 2 giờ sáng… Tài xế vẫn phải chờ. Mặc dù là công việc lương cao, nhưng đúng là đối với người đã có gia đình thì khó lòng kham nổi thời gian biểu loằng ngoằng như vậy.
Thế giới này chúng ta đều vì tiền mà liều mình. Nhưng một khi đã có gia đình, đôi khi không thể liều mình vì tiền như vậy được nữa. Còn có một thứ quan trọng hơn rất nhiều, đó là khi chân ta bước ra khỏi cửa vào mỗi sớm mai… luôn có ai đó chờ ta trở về khi chiều tà ngả bóng… Vì thế mà, ta chẳng thế đi đâu quá lâu…
( Còn nữa )
Gào
LTG:
Xin lỗi các bạn, lâu mới viết truyện mà lại đăng khuya thế này. Vốn định viết dài hơn cho phần 1 này nhưng máy hết pin rồi, để mai viết tiếp nhé. Dù sao mẩu truyện này cũng mới chỉ là dạo đầu thôi… Xin hãy đón đọc.
loại 在 Khánh Vy OFFICIAL Youtube 的最讚貼文
4 năm đại học, có những niềm vui và cả nỗi sợ âu lo nữa, nhưng sau tất cả, đó là một trong quãng thời gian hạnh phúc và đầu tư có lãi nhất: có kiễn thức, tri thức, học cách sống và cách vượt qua, có thầy cô, bạn bè và biết rằng mình là người may mắn vì có gia đình ở bên và ĐƯỢC ĐI HỌC.
Em xin gửi lời tri ân tới tất cả các thầy cô giáo, cán bộ nhân viên tại Học viện Ngoại giao ạ.
Hàm ơn tới 5 người bạn “ Quê Choa 37” đã cùng tao đi qua hành trình 4 năm này, đã luôn là chỗ dựa vững chãi và vô cùng quan trọng. Nếu bọn mày có đọc được những dòng này, mà tao cá là không =)), thì tao vẫn muốn nói Tao yêu và biết ơn bọn mày nhiều lắm !!!
Tới tất cả những anh, chị khóa trên, những người em khóa dưới, dù không đi cùng nhau xuyên suốt, nhưng sự xuất hiện của mỗi người trong từng thời điểm đều có ý nghĩa đáng trân trọng với em/chị trong sự nghiệp học hành và cuộc sống bộn bề này.
Cảm ơn tập thể CT43C, đã luôn yêu thương và giúp đỡ nhau. Tao sẽ nhớ mãi những lần tao được bọn mày bảo kê khi đi học muộn, và trêu tao. Tao mong dù có ra trường đời rồi, thì bọn mình cũng đừng quên nhau và nhớ về nhau nhá.
Mình không có nhiều hàng hiệu, nhưng mình tin tấm bằng tốt nghiệp Học viện Ngoại giao là một trong những hàng hiệu giá trị và đáng tự hào nhất của bản thân. Yêu trường nhiều.
Các bạn đã và đang và sắp sửa trở thành sinh viên ơi, tớ biết đời sống sinh viên sẽ có nhiều lo âu, nhiều bộn bề, nhưng mình muốn nói rằng: Khi bạn sợ 1 cái gì đó nghĩa là bạn thiếu tin tưởng vào khả năng bản thân để có thể tìm ra các giải pháp hữu hiệu! Bạn có thể chinh phục bất cứ nỗi sợ hãi nào nếu trong thâm tâm bạn kiên quyết làm như vậy. Hãy nhớ, nỗi sợ không tồn tại ở bất cứ đâu ngoại trừ trong tâm trí. Cố lên !!!
Filmed by Mạnh Cường
Edited by Khánh Vy, Mạnh Cường
Thumbnail by JB, Mach Khanh
✪ Nhấn Đăng kí tại: https://bit.ly/2H6G8cO
➥ Follow me:
» F: https://www.facebook.com/khanhvytran218
» Fp: https://www.facebook.com/khanhvyofficial.
» I: https://www.instagram.com/khanhvyccf
--------------------------/---------------------------------------------------
© Bản quyền thuộc về Khánh Vy OFFICIAL
© Copyright by Khanh Vy OFFICIAL ☞ Do not Reup
loại 在 An Vy Official Youtube 的精選貼文
Cảm giác thử ăn siêu trứng khổng lồ thật tuyệt vời, các kết ngập mồm lắm các bạn ạ, đón xem nhé , ngoài ra trong video vẫn còn một nhân vật rất thú vị kháu khỉnh ham ăn ké đó nha, đón xem nè !!!
#DienVienAnVy #AnVyOfficial
Welcome to An Vy Official YouTube Channel!
Subscribe and stay tuned to enjoy my latest videos here !
Ủng hộ Vy nhé các bạn:
http://bit.ly/DaDang_Ky_Theo_Doi_AnVy_Youtube
An Vy Official là kênh youtube chính thức của diễn viên An Vy.
Kênh chia sẻ về cuộc sống thường ngày, hậu trường công việc nghệ thuật và những công việc khác của Vy. Các bạn sẽ được hiểu về Vy hơn với những clip thật thú vị.
Còn chờ gì nữa, hãy bấm đăng ký kênh youtube của An Vy và bấm thêm nút chuông để nhận thông báo mỗi khi Vy đăng clip mới nhé.
Theo dõi thêm thông tin về An Vy qua các kênh sau:
?Fanpage: https://goo.gl/tvnWYJ
?Instagram: anvy2805.official➖
?Contact for work : booking@box.studio
© Bản quyền thuộc về An Vy Official
© Copyright by An Vy Official
loại 在 Tony TV Youtube 的精選貼文
Lần đầu làm kem đá bào cùng team luôn. Nhiều mặt còn vụng về mong các bạn thông cảm. Nhưng công nhận có 1 ly kem đá bào do chính tay mình làm ra ăn vào lúc oi bức thì thật tuyệt vời các bạn ạ! Chúc bạn xem clip vui vẻ và đừng quên ĐĂNG KÝ KÊNH và NHẤN CHUÔNG để ủng hộ mình nhé!
Mua nick game tại https://shoptonytv.vn/
-------------------/-----------------------------------------
? Đăng ký kênh Tony TV tại đây: http://metub.net/TonyTV
? Đăng ký kênh Tony Vlogs tại đây: https://bit.ly/2OkNokn
-------------------/-----------------------------------------
NHẬN HỢP TÁC QUẢNG CÁO - VUI LÒNG LIÊN HỆ:
✉️ Email: [email protected]
-------------------/-----------------------------------------
* I really respect creators so If you have any wonders related to the COPYRIGHT, please send email to me, we will find out the suitable solution. Thanks so much for your co-operation.
** Tôi luôn tôn trọng người làm video nên nếu bạn có bất kì vấn đề nào liên quan đến bản quyền, vui lòng gửi mình 1 email để mình cùng nhau thống nhất cách giải quyết. Cảm ơn sự hợp tác từ bạn!!!
-------------------/-----------------------------------------
© Bản quyền thuộc về Tony TV
© Copyright By Tony TV & Do not Reup
♫ MUSIC RESOURCE - Nguồn âm thanh
https://www.youtube.com/user/NoCopyrightSounds/featured
#tonytv #tonyvlogs #tony
loại 在 U17 Nepal I Bảng F vòng loại U17 châu Á 2023 LIVESTREAM ... 的美食出口停車場
AFCU17 #u17thailan #u17Nepal #U17chauA #tructiep #nextsports PUNGGI GINSENG CHÀO MỪNG NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM – SALE 10%- NƯỚC HỒNG SÂM PUNGGI ... ... <看更多>
loại 在 Loại bỏ nội dung đề xuất khỏi Trang chủ - Android - YouTube ... 的美食出口停車場
Trên Trang chủ, bạn có thể loại bỏ nội dung đề xuất mà mình không quan tâm. Việc loại bỏ những video này có thể giúp hệ thống cải thiện nội dung đề xu. ... <看更多>
loại 在 Góc Con Gái+ - Loại 1 giơ tay cái nào. - Facebook 的美食出口停車場
Loại 1 giơ tay cái nào. Timeline photos · Mar 5, 2019 ·. View Full Size. Kim Quyên and 4 others like this. Nhok Ha, profile picture. ... <看更多>