「超級奶爸TV」新片發佈:管教|不費勁教孩子策略|自食其果 (歡迎轉載請)
今日超級奶爸將會分享一個不費吹灰之力的管教策略,就是「自食其果」。
請點擊訂閱和🔔「通知」icon,這樣就可以第一時間收到頻道更新通知,同時也是在鼓勵我們繼續製作免費資訊。
點擊連結收看:https://youtu.be/qiebsPxCeYM
#HOPE20 #超級奶爸 #自食其果
同時也有7部Youtube影片,追蹤數超過1萬的網紅何基佑超級奶爸TV,也在其Youtube影片中提到,今日超級奶爸將會分享一個不費吹灰之力的管教策略,就是「自食其果」。 請點擊訂閱和?「通知」icon,這樣就可以第一時間收到頻道更新通知,同時也是在鼓勵我們繼續製作免費資訊。 ﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌ ◆限量美國製「Team超級奶爸」產品Online Store:https://b...
「hope20」的推薦目錄:
- 關於hope20 在 Facebook 的精選貼文
- 關於hope20 在 Facebook 的精選貼文
- 關於hope20 在 Facebook 的最佳解答
- 關於hope20 在 何基佑超級奶爸TV Youtube 的精選貼文
- 關於hope20 在 何基佑超級奶爸TV Youtube 的精選貼文
- 關於hope20 在 何基佑超級奶爸TV Youtube 的最佳解答
- 關於hope20 在 【HOPE-20教兒樂家長培訓課程®】2020年1... - Facebook 的評價
- 關於hope20 在 HOPE-20教兒樂家長培訓課程 - YouTube 的評價
- 關於hope20 在 Melissa Moore (hope20) – Profil | Pinterest 的評價
hope20 在 Facebook 的精選貼文
THỰC RA BẠN RẤT ỔN (1)
Mình có một nỗi ám ảnh về sự chênh vênh của bản thân.
Mình luôn tự nhận thức bản thân có một tính cách bất định, một nghề nghiệp bấp bênh, các mối quan hệ không ổn định. Thậm chí nhiều bạn bè đã không đủ kiên nhẫn nán lại bên mình, chỉ vì mình không đủ can đảm để nói cho họ biết, là mình quý trọng họ ở điều gì, và họ quan trọng ra sao!
Sang tuổi 40, mình tự quy hoạch lại bản thân. Mình phải tự làm Life Coaching cho bản thân mình. Vì thế, sau khi đánh giá bản thân bằng những tiêu chí quan trọng như:
- Sức khoẻ thể chất
- Sức khoẻ tâm lý
- Sức khoẻ tài chính
- Sức mạnh của lương tâm
- Khả năng thích nghi và học hỏi tiến bộ tiếp
- Nguồn lực từ gia đình
- Sức mạnh từ các mối quan hệ
- Sức mạnh của quan điểm sống
Mình quyết định dành mỗi 1,5 ngày trong tháng để đi học nâng cao năng lực bản thân.
Mỗi tháng có 3 buổi học, hoặc 1 khoá ngắn hạn, hoặc 1 số cuộc gặp gỡ chuyên gia để nâng cao trình độ bản thân, hoặc dự hội thảo tọa đàm, từ chuyên ngành marketing cho tới trách nhiệm xã hội, từ giáo dục sang bạo lực giới v.v...
Mình luôn bị trễ deadline, mình luôn thiếu thời gian. Mình có vô số kế hoạch ko bao giờ thành công. Nên buổi đầu tiên của khoá đầu tiên mình chọn học là Quản Trị Thời Gian.
Buổi học đó vào chiều thứ Hai đầu tuần, được một chuyên gia hàng đầu Việt Nam, huấn luyện tại một khách sạn 5 sao ở Hà Nội. Chi phí không hề nhỏ cho chuỗi "Life Coaching for Personal Development and Growth" - sẽ kéo dài 4 tháng. Những người tới học đều là những lãnh đạo khá thành đạt ở rất nhiều doanh nghiệp, đầu bếp nổi tiếng, doanh nhân rất nổi tiếng, sếp doanh nghiệp thực phẩm nhập khẩu hàng đầu từ châu Âu v.v... Mình có lẽ là người thu nhập kém cỏi nhất, ăn mặc xuềnh xoàng nhất, là người duy nhất không hề đeo bất kỳ trang sức gì. Lúc đó mình chỉ là giám đốc một dự án và sắp chuyển sang làm trợ lý phát triển sản phẩm, phụ trách chiến lược cho một mảng kinh doanh mới, cho một đồng chí Phó tổng giám đốc.
Sau khi giới thiệu mọi người làm quen với nhau, giảng viên yêu cầu mỗi người dùng 5 phút, viết ra giấy việc mà mọi người đã làm từ sáng tới giờ. Sau đó tự đánh giá mức độ hài lòng của bản thân với lịch trình công việc đó!
Tất cả mọi người đều làm chung một việc sáng hôm đó: Họp giao ban! Mình thì không!
Tất cả mọi người đều đã tới công sở, đã họp, đã tới ngân hàng ký giấy tờ, đã đi nộp học phí, đã đi ăn với đối tác, đã làm rất nhiều công việc, sau đó vội vã tới khách sạn này!
Còn mình, lịch trình của mình là sáng hôm đó, mình mang 3 triệu đi cho một người đang eo hẹp. Nhưng mình không gửi tiền qua mạng, mình dành thời gian đến tận nơi họ ở, trò chuyện với họ (Rảnh rang quá???). Sau đó mình không cho họ tiền từ thiện theo kiểu họ muốn tiêu gì thì tiêu. Mình đưa phong bì và nói, tôi đầu tư mua chung thiết bị với anh, để anh làm! Nếu tương lai anh thành công, chúng ta sẽ làm chung với nhau theo kiểu người có công, người có chút của. Còn nếu anh thất bại, thì không bao giờ anh thất bại, vì chúng ta đã có 1 trải nghiệm đáng giá!
Sau đó, buổi trưa mình đi ăn cơm chay với vài người bạn, bàn công việc tổ chức một sự kiện thể thao mạo hiểm. Vừa là công việc, vừa là gặp gỡ bạn bè cùng sở thích, vừa là một cuộc tụ tập chi phí rẻ tiền nhưng dễ chịu.
Rồi mình tới lớp học triệu đô này! Kỳ lạ sao, khi viết xong những lịch trình đã làm trong ngày, mình sửng sốt nhận ra:
- Ủa, sao mình lại ở đây?
<3
Vì sao mình lại ở đây vậy? Mình có tư cách gì để học quản lý thời gian, khi cái đồng hồ của mình là đồng hồ méo mó.
Tất cả mọi người ở đây đã làm việc tử tế, làm việc chăm chỉ, làm công việc của họ, đã kiếm được tiền lương cho 1 ngày làm việc. Mình thì lại không!
Tất cả mọi người ở đây đều đã tạo ra một thứ gì đó cho xã hội tiến bộ, mình thì không, ngay cả tạo ra thứ gì cho chính bản thân mình cũng không! Thậm chí mình đã nghèo đi ngay trong một buổi sáng nay: Từ sáng tới giờ chưa kiếm ra đồng nào, thế nhưng mình lại mang cho số tiền có lẽ là nửa tháng lương người ta!
Tất cả mọi người đang đi tới, đi về phía trước của họ, vì họ biết tương lai của họ! Họ biết chắc chắn sáng thứ Hai tuần sau họ sẽ làm lại tất cả các việc này! Họ biết chắc chắn tháng sau ai trả lương cho họ, số tiền là bao nhiêu! Mình thì không!
Tất cả mọi người đang thực hành các kế hoạch của họ, mình thì luôn bị cuốn vào các kế hoạch của người khác, và lại còn đi giúp người khác hoàn thành các kế hoạch của cuộc đời họ.
Mình đang đi ngang, đi từ lĩnh vực này sang môi trường khác! Mình như một gã du mục - nomad trong chính cuộc đời 40 tuổi có dư của mình! Mình không hề biết sáng thứ Hai tuần sau mình sẽ làm gì, mình sẽ ở đâu, sẽ gặp ai! Mình không hề biết tuần sau ai sẽ trả lương cho mình!
Vì mình không biết, liệu trong 1 tuần trước mắt, mình có bỏ việc hay không! Hoặc mình có bỗng nhiên gặp 1 người quá thú vị, và người ấy bảo, em ơi, sang Thái Lan đi lang thang với chị đi em êy! Hay cuối tuần này, mình có đi ngang qua một vùng đất nào quá xinh đẹp, xong quyết định từ tuần sau sẽ tới đó sống thử và nuôi thỏ hay không v.v...
Vậy một người như mình, tại sao lại ở trong khách sạn này, học quản lý thời gian để tối ưu hoá thời gian kiếm tiền mỗi ngày? Để trở nên giàu có hơn, thành đạt hơn? Khi bản thân mình là một sự giễu nhại cho những thứ gọi là trending trong xã hội thời này?
Tại sao mình lại ở đây, vì sau khi nghe qua lịch trình của những học viên khác, mình thầm đánh giá được, mình đang có thứ gọi là Healthy Life hơn hẳn những bạn kia! Một cuộc sống mà những người khác phải giàu xong mới đủ tiền để sống chậm được, phải bon chen xong mới buông bỏ được, phải xinh đẹp xong mới nói chuyện tâm hồn được, phải có danh thiếp trao nhau xong mới yên tâm ngồi đây học cách khẳng định giá trị nội tại được!
Thì mình đã lang thang, đã trao, đã cho, đã tin, đã không sợ hãi bị lợi dụng, đã chăm sóc người khác dù chưa quen, đã bỏ qua cái tôi bản thân, đã suy nghĩ rất nhiều về đời sống, đã ăn chay, đã đến bữa trưa vì niềm vui chứ ko phải đến vì trót đọc cuốn "Đừng bao giờ đi ăn trưa một mình".
<3 Nếu mình là Life Coach, nhìn vào thời gian 1 ngày, mình sẽ nói: Ồ, một lối sống bấp bênh nhưng tự do, những mối quan hệ bạn bè đồng sự ít ràng buộc nhưng tự nguyện, nếu cô chọn đời sống thế, thì đấy là một đời sống chất lượng cao! Một người có chất lượng sống tốt hơn họ tưởng!
Mình ngồi thẳng lưng, hiểu ra rằng: Trong lúc mình ngưỡng mộ tất cả những bạn và các anh chị đang ngồi đây (vì họ có công việc danh giá và ổn định, vì họ giàu, vì họ nổi tiếng) thì mình cũng đang tự tin về bản thân: Tôi rất ổn, hoá ra tôi rất ổn với cái Cách mà tôi chọn.
Tiếng Hoa có một chữ Lộ, là con đường, nó thấp kém hơn chữ Đạo, cũng là con đường, nhưng còn bao trùm một tôn giáo, một đạo đức, một minh triết, một lẽ phải. Tuy nhiên, mình nhận ra, một kẻ vô thần và yêu thương bản thân như mình đang có chữ Lộ! Một con đường, để đi, để yêu, để an tâm mà sống!
Mà nếu đứng ở một tầm cao khác, mình có thể diễn giải được rằng, khi mình tạo ra thu nhập cho người khác, rất nhiều người khác cũng đang tạo ra thu nhập cho mình. Khi mình làm việc theo sở thích, rất nhiều sở thích đã giúp mình kiếm sống. Khi mình kết hợp nhiều việc vào trong một thời gian, vừa ăn trưa vừa bàn start up vừa gặp bạn bè cùng sở thích, nghĩa là mình đang tối ưu hoá chính những giờ phút mình đang sống đó thôi!
<3 Rất thú vị, sau khi thu lại những lịch trình làm việc của mọi học viên, giảng viên đã đặc biệt dành vài phút để nói về lịch trình một ngày của mình! Cô ấy khen ngợi, và nói rằng: Nếu một thứ Hai bận rộn và đầy áp lực như thế, cô ấy cố tình xếp buổi học vào một chiều thứ Hai để tạo ra một áp lực nữa (Đến mức có người đã nộp mấy chục triệu học phí mà xin vắng mặt buổi học này), thì một lịch trình như của mình ko phải là To do list của một ngày đâu, mà đó là một trạng thái có lẽ được gọi là cân bằng giữa cái tôi và xã hội, giữa dục vọng và mệnh lệnh.
Mình vô cùng cảm kích bởi vài câu ngắn ngủi đó. Trong cuộc sống này, thực sự mình rất ít khi quen được những người khen ngợi mình trước mặt.
Hoá ra chênh vênh là một tên gọi khác của cân bằng. Chúng ta đã lựa chọn những điểm tựa khác nhau trong cuộc sống mà thôi!
Bạn có thể là chiếc ghế rất vững 4 chân. Bạn có bố mẹ để nương tựa, được bố mẹ xin việc hộ, được chồng cho 1.000 usd khi bạn ra nước ngoài du lịch. Mình thì không. Nhưng không có nghĩa là đời mình không có điểm tựa tài chính. Mình chi tiêu ít hơn, phải làm nhiều hơn, kiếm nhiều hơn, thậm chí có nhiều người mẹ đơn thân mà mình biết: Họ đã sống như một chiếc ghế một chân. Nhưng họ vô cùng vững vàng! Họ đủ tiền để sống. Bạn phải ngồi 40 giờ trên ghế 4 chân, mới đủ tiền ngồi 2 giờ trên ghế 1 chân, chiếc ghế một chân ở quầy bar hay không gian cao cấp cuối tuần. Hay bạn mua được chiếc ghế thiết kế bởi người hướng nội, đầy sáng tạo, chỉ một chân mà cân thế giới.
Người khác chỉ 24h làm việc nhưng là sếp của 5 công ty, là nhà đầu tư, là người nổi tiếng lên talkshow truyền hình mỗi tuần. Mình và bạn cũng có 24h nhưng chỉ là chính chúng ta mà thôi, bữa ăn đôi khi còn vật vã, vào siêu thị còn đắn đo giá cả.
Nhưng không có nghĩa là chúng ta đã lãng phí thời gian! Bởi Thượng Đế cho ai đó ân huệ thì cho ai đó gánh nặng. Cho ai đó tài năng thì cho họ luôn cả sân khấu để biểu diễn.
Còn chúng ta có rất nhiều ân huệ tương tự: Sự thích nghi với nỗi đau, sự thấu hiểu đồng cảm với người quen kẻ lạ, niềm vui giản đơn đôi khi chỉ là thấy nắng lên quá rực rỡ trên rặng cây dọc phố, vội lắm mà phải dừng lại, tiêu cái thời gian kiếm tiền vào thời gian ngắm nhìn và cảm ơn! Và cảm tạ cả những niềm vui nhỏ nhoi!
Đó chính là sự cân bằng tối đa mà chúng ta bỏ mình vào đó, cất bản thân vào đó, trong nhiều giờ phút trong đời! Nên chúng ta đã bị chậm lại trên con đường tiến hoá, nhưng không có nghĩa chúng ta đã sống vô lý!
Chuỗi cửa hàng tiện lợi Seven-Eleven từng có một chiến dịch quảng cáo cho cà phê nóng mang đi - take away của họ. Họ in lên tất cả những chiếc cốc giấy một phong cảnh đẹp đẽ, một góc phố lãng mạn, một hình ảnh ấm áp gia đình, một bờ biển dài, một cuốn sách đang đọc dở... Và Seven-Eleven in lên đấy dòng chữ: "Cuộc đời bạn xứng đáng để bị hoang phí thời gian vào những giờ phút đẹp đẽ ấy!"
Chúng ta không hề lãng phí thời gian mỗi ngày! Chỉ là thấy quá nhiều thứ đẹp đẽ, ta đã đi chậm! Thôi đừng tiếp tục tự so sánh mình với những người được Thượng Đế đặt sẵn cuộc đời ở vạch đích!
Nên hoá ra nhân loại có những người như mình, nếu cho mình ngồi lên một chiếc ghế 4 chân, mình sẽ ngã!
Mình rất cảm kích với người giảng viên kia. Chỉ bằng vài dòng chữ, bắt mình viết vài dòng, họ đã làm cho mình hiểu ra rất nhiều thứ, đánh giá lại, điều chỉnh lại bản thân, tự tin hơn, biết rõ hơn mình phải thay đổi gì. Trước khi tới đây, mình nghĩ, mình cần quản trị lại thời gian. Khi ở đây mình hiểu ra, mình không cần quản trị thời gian, mình cần quản trị mục tiêu cá nhân. Rồi chính mục tiêu của mình sẽ thay đổi lối sống, cách sử dụng thời gian và cách làm việc của mình!
Trong chuỗi tham vấn Hope20 Project, mình đã sử dụng khá nhiều các gạch đầu dòng bên trên để mọi người tham chiếu! Trước đây, mình tưởng nguồn lực của mình có ưu thế từ trên xuống dưới! Sau này mình hiểu ra, nguồn lực của mình chính là những thứ bắt đầu từ dưới lên trên!
Còn bạn, bạn tự đánh giá ưu thế và nhược điểm của bản thân thế nào, nếu phải gạch đầu dòng ở tuổi ngoài 40?
Đừng lo, tôi không biết bạn là ai, nhưng tôi biết, bạn đang rất ổn!
<3
(ảnh là những người bạn quý mến, trong hệ sinh thái chạy bộ, trong chuỗi bài này, sẽ có 1 bài mình viết về 1 người trong bức ảnh này!)
Ơ, mà mình vô thần, sao mình nhắc hai chữ Thượng Đế nhiều thế nhỉ? (băn khoăn ing)
hope20 在 Facebook 的最佳解答
Cho đến lúc lâm chung, mẹ tôi vẫn yêu một người đàn ông không phải là bố tôi! Mà là một người đã chết rất lâu trước khi tôi ra đời.
Bức ảnh này, là tôi tự tay chụp những đứa con trai của tôi, ở chính ngôi nhà người đàn ông ấy. Bây giờ, góc này cũng đã bị phá đi làm đường ô tô.
Thời tôi vài tuổi, mẹ tôi thỉnh thoảng vẫn chở tôi tới đây, ngôi nhà cuối cùng ở làng Võng Thị, sau lưng là Hồ Tây. Mẹ tôi thường khóc vào tất cả những chuyến ấy. Ông cụ trong nhà luôn luôn chỉ vào tôi và nói: "Đáng lẽ đây là cháu nội của tôi!"
Và lần nào cụ cũng nhìn mẹ tôi, chép miệng: "Đáng lẽ đây là con dâu tôi!"
Hai ông bà sau này chết đi không con cháu ruột, chỉ có họ hàng người thân tiếp quản di sản. Năm 1997, tôi đã từng viết lại câu chuyện này, đăng lên báo Hoa Học Trò, với tiêu đề "Dòng sông yên chảy". Người thân họ hàng của ông đã khóc. Mọi người đặt tờ báo lên bàn thờ ông, và bảo, sao nó không kể ra khi ông còn sống?
Một ngày, khi đó đã học lớp 1, tôi nhìn thấy mẹ tôi xé bức ảnh chụp chung duy nhất giữa mẹ tôi - thời con gái xinh tươi, với một chú bộ đội. Mẹ xé vứt xuống hố vôi bức ảnh bao năm mẹ nâng niu. Mẹ bảo: Thôi vứt đi chứ còn giữ làm gì nữa!
Chắc lúc đó mẹ tôi tuyệt vọng lắm! Cuộc sống đói nghèo thiếu thốn, người chồng không giúp đỡ việc nhà, các con dại dột khờ khạo bệnh tật, một cuộc đời chật hẹp... Những kỷ niệm tình yêu đẹp đẽ trong quá khứ chỉ làm cho thực tại ngày càng khó thở!
Tuy nhiên tôi biết là mẹ tôi đã biết ơn bố tôi! Bố tôi không cho mẹ tôi cái gì về vật chất cả, nhưng để yên cho mẹ tôi giữ những kỷ niệm, tâm trạng, tiếc nuối, đau đớn ấy sau cái chết của chồng chưa cưới.
Người liệt sĩ ấy ngã xuống trong một trận đánh ở Buôn Mê Thuột dịp Tết Mậu Thân 1968, đồng đội sau 4 ngày mới vào lấy được xác ra và chôn vội dọc đường hành quân, sau này máy ủi làm đường cũng đã cán lên khu vực đó, mất dấu tích nấm mộ.
Sau khi biết tin con trai hy sinh - biết rất sớm, ông cụ im lặng về, chỉ báo cho mẹ tôi biết, để mẹ tôi còn đi lấy chồng! Hẳn là lúc đó, mẹ tôi và ông cụ đã ngồi khóc với nhau, rất đau, rất thầm lén!
Hai người tự gánh nỗi đau đớn ấy!
Ông cụ giấu kín với toàn thể gia đình. Mỗi tháng cụ lại tự viết một lá thư giả vờ là thư con trai. Cụ ra bưu điện tự gửi về nhà. Rồi cụ lại nhận thư, vì vợ mắt kém nên cụ đọc thư cho vợ nghe! Trong chuyện phim "Bao giờ cho đến tháng Mười", là người con dâu nhờ thầy giáo viết thư giả, mà bây giờ gọi là "fake news" gửi về dối bố chồng!
"Bao giờ cho đến tháng Mười" trong gia đình tôi, là mẹ tôi đi lấy chồng khi đã quá lứa lỡ thì, lấy một ông già đã về hưu non, và những lá thư tình - thư thật - vẫn giữ trong ngăn tủ, để được chứng kiến những thư chiến trường - thư giả - vẫn đều đặn gửi về nhà người yêu! Cho đến năm 1982, sau 14 năm, bà cụ mất mà vẫn không hề biết con trai độc nhất đã hy sinh! Cụ vẫn tưởng con trai sau 1975 đã nhận nhiệm vụ bí mật của Bộ quốc phòng, phải tới những chiến trường mới, khiến người yêu ở Hà Nội không thể chờ đợi được, đành phản bội!
Năm 2020, khi bắt đầu chuỗi tham vấn Hope20 Project, hàn gắn chữa lành những vết thương tâm lý, sang chấn, những khủng hoảng trong các mối quan hệ của phụ nữ, tôi cần đi tìm một văn phòng lưu trú. Phải có một không gian để tham vấn an toàn, để những người phụ nữ có thể tĩnh tại, được nhận cảm giác an toàn, cảm giác thuộc về, cảm giác được thấu hiểu, để tôi có thể trò chuyện được với giọng nói bên trong tâm hồn, thấu hiểu và được tin cậy, được uỷ thác từ những câu chuyện dài về cuộc đời! Tôi cần một nơi thật nhỏ, cà phê thật ngon, không gian thật ấm, thật riêng tư, thật tiện nghi, tôi nghĩ ngay tới ngôi nhà nhỏ thời thơ ấu ấy, nơi tôi tập bơi lần đầu trên Hồ Tây, nơi tôi trèo cây, trồng cải, hái táo, mò trai ốc và lang thang ngoài vườn chờ nước mắt những người lớn trong nhà khô đi!
Ngôi nhà của "Bao giờ cho đến tháng Mười" phiên bản đời thực bây giờ đã được xây thành Moon West Lake, tiền thuê quá đắt đỏ nên sau khi hỏi thăm, tôi biết thực sự không đủ sức thuê. Dù biết đó là một nơi lý tưởng cho những cuộc tham vấn tâm lý, với danh sách hàng trăm phụ nữ đặt cuộc hẹn tham vấn mỗi tháng... Không gian ấy đủ điều kiện để có thể vỗ về được rất nhiều tâm tư...
Không sao đâu, rồi mỗi người phụ nữ, mang theo ký ức là rất nhiều màu sắc của cảm xúc! Lúc nào chúng ta còn thấy đau, còn có thể khóc, lúc đó chúng ta gần giống với bản thân chúng ta nhất!
Tôi vẫn tin rằng, những điều lạ lùng mà những cuộc chiến tranh trong quá khứ và những cái chết mà ta biết, những thứ ta đã mất, rồi sẽ trở thành một kiểu hồi tưởng công cộng, giúp chúng ta tự hàn gắn và hồi sinh lại những khao khát được sống, mãnh liệt nhất!
Không đúng sao, tất cả những người phụ nữ mang vác theo những bi kịch nặng nề nhất đời, xin tham vấn với tôi, các bạn không phải là cần tìm một người nghe thở than! Là các bạn đang quẫy đạp, đang chống cự, đang tìm kiếm một nguồn sức mạnh!
Tôi vẫn đang ở đây! Văn phòng ảo của tôi trên fanpage này!
<3
<3
hope20 在 何基佑超級奶爸TV Youtube 的精選貼文
今日超級奶爸將會分享一個不費吹灰之力的管教策略,就是「自食其果」。
請點擊訂閱和?「通知」icon,這樣就可以第一時間收到頻道更新通知,同時也是在鼓勵我們繼續製作免費資訊。
﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌
◆限量美國製「Team超級奶爸」產品Online Store:https://bit.ly/2P3xCR4
◆如果認同我們的使命並希望實際地支持「超級奶爸TV」繼續發展,提供免費內容?
請馬上PM我: kayho@gpaa.com.hk
◆【其他找到我的方法】
① MeWe https://bit.ly/3nT3W5d
② IG http://www.instagram.com/hokeeyau
③ FB http://www.facebook.com/hokeeyau
#HOPE20 #超級奶爸 #自食其果
hope20 在 何基佑超級奶爸TV Youtube 的精選貼文
這是一件非常寶貴的「東西」,但很多家長會無意之間一手把它拿走,這東西沒有了孩子就很難成功。到底是甚麼?
請點擊訂閱和?「通知」icon,這樣就可以第一時間收到頻道更新通知,同時也是在鼓勵我們繼續製作免費資訊。
﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌
◆ 【合作與查詢】
Mobile: (852)6018-3068
Email: toyiau@gpaa.com.hk
◆如果認同我們的使命並希望實際地支持「超級奶爸TV」繼續發展,提供免費內容?
請馬上PM我: kayho@gpaa.com.hk
◆【其他找到我的方法】
① FB www.facebook.com/hokeeyau
② IG www.instagram.com/hokeeyau
③ MeWe https://bit.ly/3nT3W5d
#超級奶爸 #何基佑 #管教 #幼兒 #教育
hope20 在 何基佑超級奶爸TV Youtube 的最佳解答
你是否經常讚孩子:「做得好好」,「好叻」?這樣讚孩子有什麼問題呢?那應該如何稱讚才是「正確」?另外,你習慣以什麼方式獎勵孩子呢?今次會跟大家分享正確獎勵技巧,強化子女良好行為。
請點擊訂閱和?「通知」icon,這樣就可以第一時間收到頻道更新通知,同時也是在鼓勵我們繼續製作免費資訊。
(部份資料來源: HOPE-20)
﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌
◆ 【合作與查詢】
Mobile: (852)6018-3068
Email: toyiau@gpaa.com.hk
◆如果認同我們的使命並希望實際地支持「超級奶爸TV」繼續發展,提供免費內容?
請馬上PM我: kayho@gpaa.com.hk
◆【其他找到我的方法】
① FB www.facebook.com/hokeeyau
② IG www.instagram.com/hokeeyau
③ MeWe https://bit.ly/3nT3W5d
#超級奶爸 #何基佑 #管教 #幼兒 #教育
hope20 在 HOPE-20教兒樂家長培訓課程 - YouTube 的美食出口停車場
此播放列表目的為提供影片教材予HOPE-20合資格導師舉辦課程之用。 如導師想參考更多資訊,可瀏覽本中心網站:http://babyparent.org. ... <看更多>
hope20 在 Melissa Moore (hope20) – Profil | Pinterest 的美食出口停車場
Spar plass på enheten din. Registrer deg. Brukerbilde. Melissa Moore. @hope20. 1,7 k følgere. ·. Følger 772. Følg. Alle Pins. ,. 22 295 Pins. ... <看更多>
hope20 在 【HOPE-20教兒樂家長培訓課程®】2020年1... - Facebook 的美食出口停車場
疫情關係,HOPE-20實體課程已經暫停接近半年,慈慧幼苗將於11月重開實體課程喇!✨ 由慈慧幼苗資深註冊社工透過小組討論、角色扮演、個案分析等形式,講解管教技巧, ... ... <看更多>