CÂU CHUYỆN VỀ CHIẾM ĐOẠT VĂN HÓA (CULTURAL APPORIATION) VÀ VẤN ĐỀ TRONG THỜI TRANG.
Đầu tiên, mình xin phép viết với tâm thế là một thằng máu đỏ da vàng – một thằng người Á nhé. Mình đã có thời gian đi du học tại Úc, đã từng bị mấy anh da màu dọa đấm vào mặt ở bus stop vì trông giống Trung Quốc (Nguyên văn là Hey, Ch*ng Ch*ng!) – đã từng bị người da trắng racist vì lí do là sao không ở đất nước quê hương (là Việt Nam) mà lại mò tới đất nước của họ (Úc) để làm (Vì lúc đó mình vừa học vừa làm thêm – du học sinh nào chẳng vậy) khiến tụi nó mất việc (?) – “Tụi mày hãy cuốn gói khỏi đất nước của tụi tao đi!” (Nguyên văn là vậy). Cho nên sau bao nhiêu tổn thương ở đất khách quê người, mình không quan trọng là người da trắng hay người da màu, mình chỉ yêu và tôn thờ dòng máu của mình. Máu đỏ da vàng.
Rồi – quay lại câu chuyện nổi bật trong thời gian gần đây.Có một bạn tag mình vào vấn đề : “Đó là có hay không việc các rapper Việt Nam đang để dreadlocks là đang chiếm dụng văn hóa. Từ sự ảnh hưởng của các rappers đó mà rất nhiều người trẻ khác đang để dreadlocks với suy nghĩ là đẹp, là ngầu. Nhưng đấy là không tôn trọng người da màu vì mái tóc này liên hệ với văn hóa của họ cũng như những mặt tối về phân biệt chủng tộc mà họ chịu đựng – họ cố gắng blah bloh”..
Nào, hãy quay trở lại về nguồn gốc của Dreadlocks. Chắc có lẽ rất nhiều nguồn thông tin và thông qua cuộc tranh cãi, các bạn đã biết Dreadlocks lịch sử như thế nào. Từ này là một từ nối bao gồm Dread (Sợ hãi) và Locks (Khóa). Kiểu tóc này thực ra đã được sử dụng rất thông dụng trong văn hóa loài người và theo những nguồn thông tin khác, nó không chỉ đơn giản là từ Châu Phi. Điều đáng ngạc nhiên, thì kiểu tóc Dreadlocks thông qua các bức tượng cổ, những bước phù điêu được giới khảo cổ phát hiện thì hiện diện ở rất nhiều nơi. Đó là nền văn hóa của Hy Lạp Cổ, Ai Cập cổ đại (Những xác ướp được tìm thấy với những bộ tóc có lọn như dreadlocks) hay từ những văn minh sông Hằng (Ấn Độ), Tiểu Á.
Vậy chúng ta có quan điểm thứ nhất : Dreadlocks không phải nguồn gốc xuất xứ thuần nhất là từ người da màu.
Tại sao Dreadlocks lại gắn liền với người da màu thì có lẽ nó liên hệ với cái tên của nó. Dread có nghĩa là sợ hãi. Kiểu tóc này được truyền miệng theo thực dân Anh khi xâm chiếm những vùng đất của thổ dân Mau Mau có mang kiểu tóc này. Sau đó với một phong trào đậm chất tôn giáo đó là “Rastafari”. Dreadlocks là một biểu tượng tôn giáo đặc biệt và kết nối họ với thần Jah – thể hiện sự tôn trọng. Cùng với Reggae với biểu tượng Bob Marley cũng mái tóc Dreadlocks đặc trưng, thứ âm nhạc đến từ Jamaica bùng nổ ở những thập niên 70 – 80s và ảnh hưởng tới rất nhiều nơi trên thế giới. Từ đó, người ta bắt đầu cho rằng Dreadlocks là biểu tượng của người da màu. Thực ra thì do đặc điểm về chất tóc, về độ xoăn của người da màu kết hợp với các dòng chảy văn hóa – người da màu hay để Dreadlocks, giống như xài “Do-rag/Durag” mà các rappers Việt Nam hay sử dụng vậy cũng từ văn hóa hiphop Mỹ Phi mà ra. Nhưng nguồn gốc của Durag cũng phức tạp y chang Dreadlocks vậy.
NÀO – HÃY NÓI VỀ CHIẾM DỤNG VĂN HÓA
“Văn hóa nghệ thuật cũng là một mặt trận. Anh chị em là chiến sĩ trên mặt trận ấy” – Lời của Bác Hồ trong Thư gửi các họa sĩ nổi tiếng của Việt Nam, được đăng trên Báo Cứu Quốc số 1986 là một điều mình sẽ sử dụng để nói về việc “Chiếm dụng văn hóa”.
Để mình kể cho các bạn nghe một câu chuyện cũng liên quan đến mái tóc từ đất nước hàng xóm Trung Quốc. Đại Minh, triều đại cai trị Trung Quốc từ năm 1368 đến năm 1644 cho đến khi người Mãn Châu lãnh đạo Bát Kỳ tiêu diệt Lý Tự Thành, sáng lập ra triều đại Nhà Thanh – triều đại phong kiến cuối cùng của Trung Quốc. Các bạn biết là dân nhà Mình gọi người “Mãn Châu” (sau này là người nhà Thanh) là gì không? Là tụi “Man di” với “Mái tóc đặc trưng của Nam” là cạo trọc phía trước, phía sau để dài và tết lại. Nếu bạn nào có xem những phim của vua Khang Hy hay vua Càn Long là biết được mái tóc này (Hoàn Châu Cách Cách ấy). Sau khi chiếm được Đại Minh, Nhà Thanh thực hiện việc “Đồng hóa dân chúng” bằng cách ép buộc toàn bộ những người nam phải để tóc đó, không là bị phạt hoặc nặng nhất là ép vào tội “Phản loạn” rồi tử hình. Lúc đầu cũng có rất nhiều phản kháng nhưng sau này – như mọi người đều biết, đó là ai cũng để mái tóc đó và trải qua bao nhiêu năm tháng đồng hành cũng nhà Đại Thanh, mái tóc từ của 1 bộ tộc “Man di” thành 1 nét “văn hóa” của Trung Hoa và được lưu truyền tới tận bây giờ.
Mình cho đó là 1 hình thức “Cultural Appropriation” bị ép buộc. Việc “Chiếm dụng văn hóa” này chắc chắn không một người Đại Minh nào lại tìm hiểu rõ về nền văn hóa Mãn Châu trước đó. Mà họ vẫn để tóc đó.
Nhắc tới ngày nay, mọi thứ đều tự do và chẳng ai có thể ép buộc bạn phải để một kiểu tóc như thế nào cả. Cũng như mặc cái quần, mặc cái áo. Mọi thứ đều dễ dàng truyền bá thông qua các social Platform mạng xã hội – đẹp là người ta làm, theo xu hướng là người ta theo. Đó là một bước chuyển biến văn minh của nhân loại, bỏ qua những nét đen tối của lịch sử mà tiếp bước về phía trước. Đa văn hóa, đa sắc tộc.
Và Việt Nam cũng không phải là một điều ngoại lệ. Vốn dĩ toàn bộ các văn hóa đang thịnh hành ở thời điểm hiện tại đó là văn hóa du nhập. Thời trang đường phố, rap, hiphop, breakdance, skateboarding, punk/rock etc… tất cả đều từ nước ngoài vào Việt Nam. Nên việc “Cultural Appropriation” này là 1 điều tất yếu dễ dàng suy đoán được khi mọi thứ quá nhanh và không có nền tảng. Mà cái thời nay thì ai quan tâm mấy cái văn hóa xưa, giờ người ta quan tâm tới lượt likes, tới drama, tới hóng biến thì những mặt tối của ngày xưa. Các bạn nghĩ là nó có đủ độ hấp dẫn với giới trẻ hay không? Xin thưa là không tại thời điểm hiện tại nhưng sẽ là điểm “sáng” trong tương lai.
TAKE IT EASY
Cụm từ “Chiếm dụng văn hóa” này sử dụng hiện tại hơi nặng nề. Theo mình, nó giống như vừa là 1 “Thách thức” vừa là 1 “Cơ hội” vậy. Và chẳng ai trong chúng ta có quyền cấm đoán hay áp đặt người này phải “Không được mặc đồ này” “Không được để kiểu tóc này” vì các bạn ấy không hiểu về văn hóa, nguồn gốc lịch sử của nó cả. Mình cũng đã từng tiêu cực như vậy nhưng nó chỉ giảm bớt “Tình yêu văn hóa” “Tình yêu thời trang” “Tình yêu thẩm mỹ” giữa những con người với nhau và tăng thái độ “Thù địch dân tộc” lên mà thôi.
Câu chuyện Dreadlocks sẽ tương tự với việc mà các bạn không nghe nhạc Rock, không biết về văn hóa Punk/Post Punk mà hay mặc áo in graphics của Iron Maden, Nirvana.. vậy. Đó là một dạng “Chiếm dụng văn hóa” đó, người ta sử dụng sản phẩm mà không hề biết các nhóm nhạc rock lẫy lừng đó như thế nào – thâm chí còn chưa nghe một bài. Thế nên mới nảy ra cái hình ảnh buồn cười là 1 cậu nhóc mặc áo Tee “Nirvana” và nghe Rap của Lil Pump. Có nên gay gắt không? Gay gắt thì cũng chỉ nhận được câu trả lời là “ Tôi thích thì tôi mặc?” và bạn mất đi cơ hội quảng bá văn hóa punk/rock cho một người vừa mặc sản phẩm đó.
“Mở lòng” “Rộng lượng” và “Chia Sẻ” – Đó là những gì mình nghĩ để giải quyết vấn đề về “Cultural Appropriation” này. Người biết thì chia sẻ cho người không biết, người thích thì làm cho người không thích trở nên thú vị, tìm tòi. Thế thì chúng ta lại có thêm những người hiểu sâu về văn hóa mà họ đang mặc, đang làm trên người. Thế thì “Cultural Appropriation” mới bớt đi mà không bị quá Toxic.Văn hóa từ đó mới được truyền đi xa, đi sâu hơn. Mà đó là điều mà bất kì một người yêu văn hóa hay làm văn hóa đang hướng tới. Chứ không phải là “Cấm đoán” “Bắt ép” người khác từ bỏ đi được.
Nên nhớ - thời đại này tự do và chúng ta phải “Thích nghi” với chúng.
Bạn nghĩ sao về việc
Lil Pump cũng để Dreadlocks hát tưng bừng bài Gucci gang xong các anh rappers da màu, những người da màu cũng chill theo mà đâu nói gì về vấn đề tóc tai. Trong khi Lilpump cũng là 1 khứa người Mĩ gốc Colombia và lối sống của khứa cũng bệnh hoạn, không tạo được sự tích cực cho giới trẻ lắm. Drug, alcohol, meaningless lyrics? Nói cho mình nghe thử?
Các bạn hẳn còn nhớ vụ án gây shock nước Mĩ của Trayvon Martin ở Sanford chứ. Một thanh niên 17 tuổi da màu mặc áo hoodie bị bắn chết bởi gã hàng xóm Geogre Zimmerman. Sau đó, những cuộc biểu tình và những chiếc áo Hoodie “Công lý cho Trayvon” cũng được mặc bởi cả người da màu, người da trắng yêu sự hòa bình. Mà trước đó – hoodie là chiếc áo mang “sự đen tối” và dính liền với người da màu- cho giai cấp bình dân, cho sự phạm tội – cho sự bí ẩn. Rồi nó cũng được toàn thế giới mặc đó thôi?
Quan trọng là “Yếu tố con người”. Chiếm dụng văn hóa trở nên xấu hay tốt đó là do yếu tố con người và mục đích của họ.
Để lấy ví dụ như là Gucci – từng bị dính vào một case tiêu biểu về “Chiếm dụng văn hóa” khi vào năm 2019, Gucci từng ra một chiếc áo turtle neck màu đen (Áo cổ lọ) với một viền môi màu đỏ xung quanh miệng ở mùa Thu/Đông 2018. Chiếc áo được bán với giá $890, và hẳn ai nhìn vào cũng biết đó là một dạng “Chiếm dụng văn hóa” khi nó gây liên tưởng trực tiếp tới #Blackface, tới những gì mà người da màu phải làm trong thời kì chiếm hữu nô lệ trước đó. Gucci rõ ràng đang trục lợi trên việc sử dụng văn hóa của người da màu mà chưa tìm hiểu kĩ về nó hoặc vô tình chạm tới. Gucci đã phải xin lỗi.
Hay H&M với “Coolest Monkey in The Jungle” với hình ảnh một cậu bé da màu mặc hoodie in hình đó vậy. Yếu tố văn hóa là một thứ luôn ảnh hưởng sâu nặng tới thời trang và nếu không tìm hiểu về nó thì dễ dàng phạm vào “Cultural Appropriation”.
Mình nói tới các vấn đề trên để liệt kê ra là “Các thương hiệu thời trang đang chiếm dụng văn hóa và TRỤC LỢI CHO THƯƠNG HIỆU CỦA HỌ thông qua doanh thu bán được”. Đó là 1 dạng Chiếm dụng xấu vì nó không mang lợi ích gì cho cộng đồng.
Các rappers Việt Nam thì sử dụng Dreadlocks như 1 dạng họ thấy đẹp, họ bị ảnh hưởng bởi các rappers nước ngoài (Đa phần là da màu) nhưng theo mình nhớ các rappers không phải là người đầu tiên mang Dreadlocks về Việt Nam. Mình thấy từ những năm 2007 rồi, có chăng bây giờ là do họ quá nổi nên chịu sóng lớn thôi. Mục đích của họ là vẻ đẹp cho cá nhân nên cũng không có sử dụng Dreadlocks cho mục đích thương mại gì xấu xa cả.
Chỉ cần các rappers hay những người nào có ảnh hưởng chia sẻ về thứ họ đang mặc, văn hóa - ảnh hưởng ra sao là từ “Vô cực” thành “Tích cực” ngay. Fans của họ, những người theo dõi biết thêm về văn hóa của thứ tóc đó, chả thế lại có lợi cho Dreadlocks được tiếp diễn hay sao?
Còn việc phân biệt chủng tộc nó chẳng phụ thuộc vào cái việc bạn đang mặc gì, đang cầm gì, đang ăn gì vì Có bao nhiêu kẻ ngoài kia, ăn mặc vest sáng sủa, đeo đồng hồ mắc tiền, đi siêu xe, tóc tai mượt loáng vẫn phân biệt chủng tộc đó hay sao? Họ có “Chiếm dụng văn hóa” không – Không. Nhưng họ vẫn phân biệt chủng tộc – vẫn coi những người da màu, da vàng là hạ đẳng đó thôi. Đó là Con người, con người quyết định mọi thứ nhé.
VÀ ĐÂY LÀ TÂM TƯ CỦA MỘT THẰNG MÁU ĐỎ DA VÀNG NHÉ, THAY VÌ LO VỀ “CHIẾM DỤNG VĂN HÓA” CỦA BỌN NƯỚC NGOÀI THÌ CHÚNG TA NÊN LO VỀ “CHẢY MÁU VĂN HÓA” CỦA VIỆT NAM ĐI.
QUAN HỌ BẮC NINH, CA TRÙ, XẨM, ÁO TỨ THÂN, NÓN LÁ.. CÁC LÀNG NGHỀ ĐANG MAI MỘT KÌA. HÒA NHẬP CHỨ ĐỪNG HÒA TAN CÁC BẠN ƠIIIII
ủng hộ cho Bi tại:
Paypal: https://www.paypal.me/triminhle0808
Banking account: Vietinbank
STK: 104005424124 - Chủ tài khoản: Lê Minh Trí.
momo: https://nhantien.momo.vn/triminhle
Độ xe máy 在 It's all about your OTPs Facebook 的最佳貼文
/TRANSFIC/ [MARVEL] TRẠI CẢI TẠO ÁC NHÂN CỦA PETER PARKER - CHAP 10: ULTRON
Chap 1 - 9: https://www.facebook.com/notes/its-all-about-your-otps/m%E1%BB%A5c-l%E1%BB%A5c-transfic-tr%E1%BA%A1i-c%E1%BA%A3i-t%E1%BA%A1o-%C3%A1c-nh%C3%A2n-c%E1%BB%A7a-peter-parker/619058428650279/
Bước vào tháng 11, nhiệt độ hạ đi trông thấy, nhưng hoa màu kì này thu hoạch được rất khá, nên tâm trạng của Peter lại sáng sủa hơn bình thường. Kho nông cụ mới và hàng rào đã xong xuôi, chỉ là chưa có thời gian sơn phết cho đẹp. Thằng bé cũng chẳng lo. Với sự trợ giúp của Erik, công việc sửa sang lại nông trại đã suôn sẻ hơn hẳn.
__
“Ừm, chắc nên dịch qua bên trái một tí. Anh thấy sao, Bob?” Peter nheo mắt ngước nhìn mái nhà, nén một cái nhăn mặt khi thấy Nicolai đang ngồi chông chênh, dộng ình ình mấy cây đinh vào khung gỗ chỉ bằng bàn tay kim loại.
Erik đảo tròn con mắt, chỉnh tấm tôn qua bên trái vài phân, vừa khéo che hết chỗ dột. Peter giơ ngón cái tán thành, thế là hắn vẫy tay, phóng một chục con ốc vít cố định tấm tôn lại.
“Cảm ơn ông, phần sơn phết thì để Bob lo, còn hàng rào chắc hôm nay là xong được rồi đấy,” Peter nhẩm tính tiến độ trong đầu trong lúc băng qua “vườn thảo mộc” của Loki, một mảnh đất đen màu mỡ sum suê những loài kì hoa dị thảo phát ánh sáng bất thường. Thằng nhỏ xém vấp phải một quả bí ngô nằm vùi trong đất, nhưng rốt cuộc nó vẫn đến được chỗ hàng rào mà không biến thành trò cười cho thiên hạ. Nó đặt xô sơn xuống đất, nhúng cây cọ vào và bắt đầu làm việc.
Peter vừa mới quệt được một đường sơn trắng trên phiến gỗ thì một loạt vật thể có hình dáng giống người xuất hiện trên bầu trời. Tim thằng nhỏ lập tức hóa đá trong lồng ngực, phen này thì bốc cức rồi, mấy bộ áo giáp của ba Tony chứ đâu, trong khi toàn thảy những tên ăn bám bất hảo của nó đang phơi mình ra như cá nằm trong rọ. Ờm, khác cái là bầy cá này giết người như ngóe và có vũ trang đến tận răng.
Sao ba lại biết được chứ? Hay là tại hai triệu đô la huyền bí vừa xuất hiện trong tài khoản ngân hàng? Mẹ Pepper hay JARVIS kiểm tra tiền nong của nó rồi méc với ba sao?
Nó co giò chạy đi cảnh báo những người kia, nhưng chưa được mấy bước thì một trong năm bộ giáp nhào xuống. Peter chỉ kịp thoáng thấy chiếc mặt nạ mang nụ cười bén ngót, chắc chắn không phải của ba Tony Stark, trước khi những chiếc còng kim loại tóm lấy hai cánh tay nó, nhấc bổng thằng bé lên trời. Peter ré lên thất thanh, nghe tiếng cười khùng khục đầy đắc thắng vẳng lên ngay sát mặt.
“Peter Parker, ta sẽ tiêu diệt ngươi trước!” Giọng nói méo mó của tên người máy gầm rú vào tai nó.
À, thế không phải ba Tony phái đến rồi.
Tai nó nghe tiếng la hét ỏm tỏi bên dưới, thấy Nicolai nhảy từ nóc nhà xuống đất nhẹ như không, thấy Wade đang chạy về phía nó, hai tay lăm lăm súng, nhưng tên người máy vẫn đang mang nó phóng vút lên cao, cứ mỗi mét lại càng khiến cơn hoảng trong ngực thằng nhỏ thêm lớn. Thế rồi nó thấy Magneto điềm nhiên giơ tay trái lên, tiếp sau đó là tiếng kim loại bị nén và bẻ cong nghe chát chúa, và Peter rơi tự do về phía đất mẹ, vừa rơi vừa hét đến bể phổi. Ai đó hứng được nó, cú va chạm mạnh đến bầm mình bầm mẩy, nhưng ít nhất nó không bẹp dí thành cái bánh tráng vị Peter, thế là mừng rồi. Wade đỡ nó đứng dậy, không quên tranh thủ nắn bóp vài cái, lạ thay, áp lực ngắn ngủi của tay gã trên mông Peter khiến nó định thần lại đôi chút. Nó tập trung vào cảm giác ấy một phần ngàn giây, một phần triệu triệu giây thôi, rồi mới đập cái tay dê xồm đi.
Nicolai hối hả chạy lại bên nó, trong khi Loki đứng dưới bóng cây gần đó, chăm chú quan sát. Trong tay y từ bao giờ đã xuất hiện một con dao mỏng, lưỡi răng cưa mà Peter dám cá rằng có thể cắt qua kim loại ngọt xớt. Với một nụ cười lạnh ngắt trên môi, Magneto thực hiện động tác quét xuống bằng cả hai tay, tất cả năm bộ áo giáp lập tức lao đầu xuống đất, xóa sổ một mảng ruộng xanh mơn mởn của Peter. Nicolai hầm hầm bước tới đống đồng nát duy nhất còn cục cựa, túm lấy cổ nó dựng đứng lên; tên người máy ra sức vùng vẫy, la hét chửi đổng, nhưng tay chân nó đã bị ép chặt vào thân.
Peter rút chiếc điện thoại đang réo ầm ĩ trong túi nãy giờ ra, tá hỏa thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ từ ba Tony, thêm vài ba cuộc nữa từ các thành viên khác trong Avengers, cùng một lô một lốc tin nhắn. Thằng nhỏ quệt mồ hôi lạnh trên trán rồi nhấn nút nhận cuộc gọi, không quên khum tay lại để chắn bớt mớ âm thanh hỗn loạn sau lưng.
“PETER! CON CÓ SAO KHÔNG?” Giọng ba Tony nghe đầy lo lắng và mệt mỏi. Lẫn trong điện thoại là còi hụ của cảnh sát và tiếng chú Cap đang liên tục đưa ra mệnh lệnh cho đồng đội.
“Vâng, con không sao hết. Bên ba đang có chuyện gì vậy?” Nó vội vã trả lời. Có tiếng thở phào, rồi giọng ba Tony lại vang lên, lần này đã nhẹ nhõm thấy rõ.
“Tai nạn thôi. Còn nhớ dự án Ultron của ba không? Nó mới làm cho ba một vố trời giáng sáng nay. Con AI đó phản phé, chiếm bộ giáp của ba rồi chạy mất. Nhưng trước đó nó đã lục lọi hết hồ sơ, ba sợ nó đến tìm con. Lần này ba làm hỏng chuyện thật rồi Peter, JARVIS, nó-”
“Thiệt tình, mới lần đầu làm ác nhân hả cu? Xời, ngu gì mà ngu thế hả?”
Peter quay ngoắt lại khi nghe thấy giọng nói dè bỉu của Wade.
Bọn họ đã tụ tập thành một vòng tròn xung quanh bộ giáp Iron Man tơi tả, hiện đang tán gẫu với nó.
“Muốn khởi nghiệp thành công, quy tắc đầu tiên, còn thân cô thế cô thì đừng có mà gáy sớm. Xây dựng một đội quân robot hay gì trước đã! Giết người đừng giết liền tay. Cứ thong thả chiếm lấy một cái công xưởng, đúc thêm lính lác, mua một cái taco ngồi nhâm nhi.” Wade xòe ngón tay ra đếm.
Miệng Peter đã há to như miệng giếng. Ba Tony nói gì từ nãy giờ, nó chẳng còn tâm trí đâu mà nghe nữa.
“Với lại ông cần vũ khí.” Nicolai cau mày bổ sung.
Loki đăm chiêu xoa xoa cằm, đánh giá bộ áo giáp dúm dó. “Cơ thể và thuộc hạ cứng cáp hơn nữa.”
“Nếu có sức xâm lăng một nước nhỏ làm hang ổ thì càng tốt.” Đến lượt Magneto.
“Tiền bạc, súng ống, thuộc hạ mạnh, hang ổ ở vị trí chiến lược. Lấy giấy bút mà ghi vào, thằng ngu này.” Có tiếng vang rền của kim loại rỗng, như thể Wade vừa táng vào đầu tên người máy. “Mà nhớ cho kĩ, mày mà dám động đến Bé Petey, thì đừng trách bọn tao.”
“Và kế hoạch hủy diệt Midgar- ờ, Trái đất của ngươi thật ngu xuẩn. Thay vì đốt trụi cả tổ kiến thì thống trị chúng vui hơn nhiều.” Loki đế vào.
Lạy Chúa trên cao.
“Peter à? Con còn ở đó không?” Tony hỏi. “Ba chạy đến chỗ con nhé? Hay nhờ một người trong Avengers? Clint-”
Peter hoàn hồn chớp mắt lia lịa, nó lắp bắp, “Dạ--ờm, con vẫn đang nghe mà.”
Thằng nhỏ nhìn quanh quất, không mấy ngạc nhiên khi thấy Bob đã biến đâu mất tăm. Nó nuốt khan, cố gắng tập trung nói chuyện với ba. “Con không sao hết á, thật mà. Không cần kêu cậu Clint tới đâu. Con có-”
“Nơi nào cung cấp đủ nguyên liệu để xây dựng một đội quân à?” Giọng Erik trầm ngâm. Một vài giây im lặng.
“Căn cứ của Hydra ở Sokovia.” Nicolai lặng lẽ đáp, rồi đọc cho Ultron một tràng tọa độ dài dằng dặc.
Những ngón tay lạnh ngắt của Peter suýt đánh rơi chiếc điện thoại.
“Đột nhập hệ thống của SHIELD đi! Cướp mấy chiếc mẫu hạm bay ấy.” Ai đó gợi ý.
“Rút cạn tài khoản của Stark.”
“Độc quyền phim con heo trên mạng, đảm bảo chúng nó nghe lời răm rắp.”
“Đăng hình dìm hàng Aven-”
Nó phải chặn đứng chuyện này thôi, không thì hỏng bét. Peter nói với ba nó. “Ba không cần kêu ai tới hết. Con ổn mà, thề luôn. Con có công chuyện phải đi rồi. Bái bai!”
Thằng nhỏ lật đật cúp máy, quay lưng lại thì thấy cả bốn người bọn họ đều đang nhìn nó chăm chăm. Peter chớp mắt ngơ ngáo. Ultron đã biến mất không một dấu vết, trừ bốn bộ giáp bẹp dúm la liệt trên mặt đất.
“Hắn đi đâu rồi?” Nó đần mặt ra hỏi.
Không thèm quay đầu lại, Loki giơ tay chỉ lên một chấm đang nhỏ dần trên trời. Peter cưỡng lại thôi thúc được gào lên và giật hết tóc trên đầu ra. Những lúc như thế này nó chợt nhận ra, với cảm giác không mấy dễ chịu, rằng đây nào phải người bình thường, mà là những kẻ hạnh kiểm đội sổ, có khi còn đang bị SHIELD truy nã gắt gao nữa không chừng.
“Mắc-mắc cái giống gì lại thả hắn đi???!!!” Peter ôm lấy mặt, tru tréo trong tuyệt vọng.
Wade luồn tay quanh eo thằng nhỏ, dẫn nó vào nhà, bàn tay gã đặt thấp hơn mức chấp nhận được một vài phân. “Thôi nào Petey. Cho thằng cu đó một cơ hội đi. Nó đang ôm mộng thôn tính thế giới mà, chưa gì đã trù dập thẳng tay thì tội lắm. Đời phải có tí mơ ước mới đáng sống chứ. Thằng nhãi này lại vừa mới ra đời, có đúng không, mà anh thì tuyệt đối không hại con nít. Vậy nên bọn anh mới cho nó đi.”
“Chúng tôi đã biểu quyết, rất là văn minh dân chủ.” Erik bổ sung, như thể chỉ cần biểu quyết là có thể thả Ultron tự do được vậy.
“Đúng thế,” Loki vừa đồng tình vừa cất con dao vào túi. Chỉ có Nicolai là vẫn nhíu mày hoang mang.
Peter bị số đông dồn đẩy vào nhà, miệng vẫn còn ú ớ, “Nhưng-nhưng mà-”
“Khỏi lo, thỏ con của anh, nó đã hứa không bép xép với đám người tốt rồi. Với lại, hội của ba em thỉnh thoảng cũng cần vài đứa phá phách cho xôm cửa xôm nhà. Nghe nói lâu lắm rồi Tháp Avenger chưa bị sập thì phải.” Bàn tay của Wade giờ đã chễm chệ trên bờ mông căng đét của Peter, nhưng thằng nhóc đang bấn đến nỗi không buồn để ý.
“Nhưng làm thế là-” Peter muốn nói, không, muốn gào lên rằng làm như thế là sai trái, nhưng cổ họng nó nghẹn cứng như bị nhồi bông vậy. Nó nuốt khan và ghì chân xuống đất, khiến cả đoàn khựng lại.
“Nhóc này làm sao vậy?” Wade ngỡ ngàng hỏi.
“Bị làm sao à?” Thằng nhỏ vặn lại, mặt đỏ lựng, hai tay vung loạn xạ lên trời. “Các người vừa chỉ cho con người máy khùng điên đó bí quyết thống trị hàng tỉ người, trong đó có những người tôi yêu quý! Bây giờ lại còn hỏi tôi bị làm sao!” Peter đẩy Erik đang đứng sững sờ ra, đùng đùng lên lầu. “Hắn sẽ tiếp tục đi hại người khác. Tôi phải đi giúp xử lý cái của nợ mà mấy người vừa để sổng ra.”
Wade ăn chửi xong có vẻ hơi bị tổn thương, im thít không thốt ra lời nào. Vai gã sụm xuống, còn mặt thì cứ cắm cúi nhìn xuống mảng thảm bên chân trái. Thằng bé thở dài, tiến lại đặt một tay lên gáy Wade kéo lại gần, trước khi phần lý trí cẩn trọng trong nó kịp phản đối. Tay còn lại vòng qua bờ vai rộng của gã, Peter kiễng chân lên ôm nhẹ tên lính đánh thuê.
Thằng nhóc có thể cảm thấy hơi thở của gã lỡ mất một nhịp trong cơn sửng sốt, thêm ba bốn cái miệng hớp hớp như cá mắc cạn xung quanh, nhưng Peter làm như không thấy, chỉ tập trung vào thân người vạm vỡ trong vòng tay, với hơi ấm đang thấm vào da thịt nó.
Peter thì thào, “Tôi xin lỗi. Nhưng anh phải hiểu, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn như thế này được. Dù cứu được chỉ một người tôi cũng sẽ làm, được chứ?”
“Tôi phải làm điều này,” Peter rù rì khi tay Wade ôm quanh eo nó. Thằng nhỏ lùi ra, nhìn một lượt tất cả mọi người với một nụ cười thoáng trên môi. “Tôi không bắt ai phải đi cùng hết. Ở ngoài chắc chắn đang đầy rẫy nhân viên của SHIELD, mà tôi thì lại không giận mọi người đến mức đó đâu. Cứ ở yên đây nhé!”
Hình như khóe miệng Loki thoáng nhếch lên trong tích tắc khi nó vừa dứt lời, mà chắc là do ánh sáng thôi, thằng nhỏ thầm gạt đi. Nó siết nhẹ tay Wade trong tay nó rồi mới buông ra chạy lên lầu, tống vội vài món đồ cần thiết vào ba lô, vớ lấy tấm ván trượt với chìa khóa xe. Peter nghĩ nó đủ sức báo cho đội Avengers (hoặc Coulson trong trường hợp SHIELD tiếp quản vụ này) vị trí và ý định của Ultron mà không đến nỗi dấy lên quá nhiều nghi vấn. Nó phi xuống lầu, vẫy tay sơ sịa tạm biệt đám đàn ông tụ tập dưới phòng khách rồi mở cửa. Thằng bé đực ra khi thấy Bob đứng chình ình bên ngoài, ôm một khối gì đó trông hao hao như súng chống tăng. Mũi cậu chàng có một vệt lọ nghẹ, còn tóc thì đầy những rơm.
“Ngài Wilson! Tôi tìm được khẩu bazooka cho ngài rồi nè!” Bob hớn hở báo cáo. Có người nào đó khụt khịt cười, còn Wade thì xổ một tràng tiếng Tây Ban Nha tục tĩu.
“Cất cây bazooka vô kho dụng cụ lại đi Bob. Không được mang cái thứ đó vào nhà. Cấm tiệt. Chắc tôi không kịp về ăn tối đâu, nhớ chừa lại một chút trong tủ lạnh nhá.” Peter vừa liến thoắng dặn dò vừa đi qua cu cậu đang ngơ ngác, rảo bước đến chiếc minivan. “À, đừng có nhân lúc tôi vắng nhà mà chém giết nhau đấy. Chơi cờ, coi phim gì đi, nhớ sơn cho xong cái-”
Loki đóng sầm cửa, tắt luôn bài ca léo nhéo của Peter. Thằng nhỏ chớp chớp mắt rồi nhún vai, leo lên xe. Nó thắt dây an toàn xong, nắm chặt lấy vô-lăng.
Đến lúc đi rồi.
Ráng đừng để bị bắn tốc độ.
- Hết chương 10 -
Link tổng hợp chapter ở mục ghi chú. Bạn nào cần có thể mở link ghim ở đầu bài viết, xin cảm ơn.
Trans by Fanpage Its All About Your OTPs. Vui lòng không mang đi khi chưa có sự cho phép của chúng tôi. Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả.
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/3135464/chapters/6796619
#Fanfiction #Marvel #PeterParker