Như Đoá Hoa Sương ( Truyện “chắc là” ngắn | Gào )
*Phần 6: Mùa hoa năm ấy, hoa đã nở thật đẹp biết mấy.
Đã bao giờ bạn tìm đọc lại cuốn nhật ký cấp 2, cấp 3 của mình, rồi tủm tỉm bật cười chính bản thây mình ngày đó suy nghĩ thật ngây ngô, ngờ nghệch không? Rồi đến một lúc đủ lâu, nhìn lại những năm tháng tuổi đôi mươi của mình, bạn cũng sẽ thấy mình cư xử như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Giống như đọc lại một chiếc status do chính mình viết cách đây mười năm, tôi nhiều lần cảm thấy “quê” không thể tả. Sao ngày đó mình lại có thể viết những dòng như vậy public trên mạng xã hội toàn người xa lạ mà không hề thấy kỳ cục nhỉ?
Phần lớn những người trẻ tuổi có “cái tôi” lớn như tôi ngày ấy, dù có sai cũng tự huyễn hoặc rằng “mình có lý do để sai”! Dù có có làm điều gì dở hơi, cũng tự biện minh cho mình rằng tại người ta thế này nên mình mới thế nọ.
Trưởng thành là khi bạn ngưng đặt “cái tôi” sai chỗ. Chấp nhận mình sai cũng là cách tạo ra giá trị của bản thân mình, không nhất thiết rằng mình lúc nào cũng phải là người đúng.
Chấp nhận mình “chưa đủ lớn” với những cảm xúc mong manh, cũng là dấu hiệu cho thấy ta đã thực sự trưởng thành. Không còn phải gồng lên che giấu cảm xúc dù là mừng vui hay tủi hờn ấm ức.
Nhưng nói gì thì nói, nước mắt của tôi ngày hôm đó khi biết mình “bị lừa rồi” cũng chẳng có gì sai cả. Nó thể hiện đúng sự trẻ con của tôi vốn dĩ, ở đúng độ tuổi tôi lúc đó, chỉ là thường ngày luôn cố gắng giấu đi. Xét cho cùng, một cô gái mới hai mươi ba tuổi giữa tình yêu, lý trí và bản ngã, ranh giới rất mong manh.
Nhưng nếu ngày hôm đó, chuyện đó, vẫn tình huống đó đến với tôi vào lúc này… sau nhiều năm đã đủ độ trầm của cuộc đời nhiều sóng động, tôi chắc chắn sẽ đón nhận nó nhẹ nhàng thôi, bình thản, và không rơi nước mắt.
—————
Ngày hôm đó, sau khi nghe anh vỗ về, ôm ấp, giải thích và cưng nựng, tôi không thể ngay lập tức thoả hiệp với những lời nói dối trước đó. Nên tôi nói với Mặt Trời rằng, mình cần chút thời gian.
Lòng tự tôn của tuổi đôi mươi cao vời vợi, tôi có ước mơ của mình. Tôi muốn tự tay mình đạt lấy, tự đôi bàn chân mình bước tới, chứ không muốn ai đó sắp xếp sẵn cho tôi.
Có thể nhiều cô gái bằng tuổi tôi khi ấy, và cả sau này, có ước mơ rất khác. Được số phận an bào cho một tấm người yêu tử tế có thể lo lắng cho cuộc đời họ đủ đầy. Nhưng ước mơ của tôi khác họ. Tôi không nói rằng ước mơ nào tốt hơn, đẹp đẽ hơn. Có lẽ chỉ chính bản thân mỗi người mới hiểu mong muốn của bản thân xuất phát từ điều gì. Mỗi chúng ta đều có một ước mơ đẹp nhất của riêng mình.
Khát khao được độc lập trên con đường sự nghiệp là điều rất quan trọng đối với tôi. Vì tôi đã nuôi nấng mong mỏi ấy khi chỉ mới là một đứa trẻ.
Tôi mong rằng người tôi yêu có thể hiểu tôi. Nhưng không hề muốn anh ấy sẽ an bài cho tôi.
Đối với tôi, những việc này là một đả kích. Nó khiến tôi cảm thấy mình kém cỏi như thể: “Nếu không có anh ấy, mình chẳng là gì!”
Tôi hoàn toàn không mong như thế.
Điều khiến tôi ấm ức nhất chỉ đơn giản là vậy: Là chức phó phòng này hoá ra là “một món quà” chứ không phải do nỗ lực tự thân, như tôi vẫn vốn nghĩ. Cho dù anh đã nói không phải như thế. Nhưng nhất thời tôi vẫn chưa nghĩ được khác đi.
Còn những chuyện khác tuy có bất ngờ, có phần đả kích, có phần run sợ… Nhưng… nó cũng nhỏ thôi.
Rời khỏi phòng anh, tôi bấm thang máy lên tầng 21. Đó là sân thượng lộng gió nơi mọi cảm xúc mà ta muốn vứt bỏ sẽ được gió cuốn bay. Môi trường làm việc này không cho phép tôi diễn vai nữ chính ngôn tình làm rùm beng mọi chuyện cá nhân vớ vẩn. Tôi chỉ được phép để cảm xúc mình dâng trào rồi phải gỡ ngay nó xuống. Anh đã vỗ về tôi. Phải, đó là điều tôi mong muốn. Dù có không thừa nhận đi chăng nữa, thì bất cứ cô gái nào đang khóc cũng sẽ trở nên mềm nhũn trong những lời đường mật của người tình.
Hơn nữa, tôi làm sao mà nói lại được anh? Ngay cả khi không tin cũng chẳng có lý lẽ nào mà đối đáp. Mặt Trời không phải tự nhiên ngồi vào vị trí hôm nay. Anh sáng suốt, mạch lạc và logic. Anh không bao giờ ấp úng trong những buổi thuyết trình. Mọi lời anh nói, mọi việc anh làm đều có điểm đầu và điểm cuối, cắt khúc, sắp xếp nhịp nhàng. Và hiển nhiên, anh đã làm thì anh sẽ luôn có cách giải thích hợp lý nhất.
Lần này cũng vậy, khi nghe anh nói, nước mắt của tôi bỗng trở nên thật ngớ ngẩn. Hành động của tôi trở nên thật ngu ngốc so với sự suy nghĩ trưởng thành và sâu sắc của anh. Tôi giống như một đứa trẻ đang đòi ăn kẹo, đang ăn vạ vậy.
Bước vào phòng anh với tâm lý ấm ức và trách hờn. Và bước ra với lòng bộn bề không buông kèm theo đôi phần xấu hổ.
Tôi đứng trên sân thượng thở dài.
Những lúc như thế này, trong phim sẽ luôn có nam phụ xuất hiện, nói những lời động viên sến súa, để nữ chính gạt đi giọt nước mắt bi thương. Chẳng phải tôi cũng nên cám ơn Quang về những đoá hoa sao? “Việc ai đó theo đuổi mình, không có lý do gì để phẫn nộ. Mình đáp lại hay không đáp lại, cũng nên cảm ơn tấm chân tình của họ.” - Mẹ tôi đã từng nói như vậy đó.
Khi mẹ ly hôn, lúc ấy mẹ vừa tự do, lại còn trẻ trung, xinh đẹp. Sự tự do và tự chủ ấy khiến cho mẹ có rất nhiều người theo đuổi. Tôi cảm thấy một số người rất phiền, giống như kẻ đeo bám, giống như keo dính chuột. Nhưng mẹ đã nói với tôi như thế. Mẹ cũng dạy tôi rằng, cuộc đời rất ngắn ngủi, hãy trân trọng từng người đã lướt qua đời mình dù có thế nào đi chăng nữa.
Mẹ tôi là một người phụ nữ rất tuyệt đúng không? Bà đẹp, trầm lặng và quyến rũ. Giống như chị Như Hoa vậy. Bất giác tôi gật gù, đúng rồi, chị Như Hoa và mẹ tôi, bề ngoài, họ trông “có vẻ như” là một kiểu người giống nhau.
Nhưng vì sao… bố lại rời bỏ mẹ? Vì sao chị Như Hoa và sếp Mặt trời lại chia tay?
Tôi lắc đầu nguây nguẩy vì thấy mình bắt đầu suy nghĩ tào lao rồi.
Lúc này, nước mắt đã khô trên hai má tôi. Có những chuyện thật buồn cười: Mới mấy phút trước thôi còn là sự phẫn nộ, thì vài phút sau đã hoá hư vô.
Đúng lúc này, Quang xuất hiện. Quang vỗ vai tôi khi tôi đang ngước lên nhìn trời mây với muôn vàn suy nghĩ mông lung.
Tôi giật mình thon thót, trong đầu thoáng nghĩ: “Giống phim tình cảm quá vậy?”
Tôi những năm tháng đó thật trẻ con phải không? Nghĩ mình đã lớn mà thi thoảng vẫn bay bổng như một đứa nhóc.
Có thể do nhìn thấy gương mặt hốt hoảng của tôi lúc ấy, nên cậu ấy đã bật cười rất to. Tự nhiên bị một người mà mình xem như “đứa nhóc”, “ cười vào mặt”, tôi trở nên khó chịu, chau mày lại, hất mặt về phía Quang:
- Cười gì? Hâm à?!
Quang chậm rãi lôi từ trong túi ra bao thuốc, rút một điếu, rồi chĩa bao thuốc về phía tôi:
- Chị hút không?
Tôi lắc đầu, giọng vẫn còn đang khó chịu:
- Không!
Quang châm lửa, rít một hơi.
Gió luồn qua mái tóc cậu ấy. Sống mũi cao, làn da mịn màng, đôi môi hồng tự nhiên khiến đám con gái phải ghen tị. “Đúng là công tử bột.” - Tôi thoáng nghĩ.
Những người sinh ra đã ngậm thìa vàng, lại “ăn may” chiếm ngay gen trội như Quang, thiên hạ nói rằng là những kẻ sinh ra ở vạch đích. Vốn sung sướng chẳng lo nghĩ gì.
Cậu ta thích tôi, quả là một kỳ tích quá rồi. Nếu như gout của tôi đúng với độ tuổi, chắc tôi phải si mê cậu ta điên cuồng. Cám ơn tổ tông ba đời đã cho một người con trai đẹp đẽ gia thế như thế này yêu mình mới đúng. Tôi thật là ngu. Nhưng cái gout của tôi nó thế, biết phải làm sao đây?
Quang quay sang tôi châm chọc:
- Nhìn gì thế?! Thấy em đẹp trai lắm đúng không? Thôi, không phải nói, điều đó ai cũng biết rồi.
Thế đấy! Tôi thở dài. Đẹp trai đấy, nhưng mỗi khi giao việc thì Quang làm mãi không xong. Đó là điểm đáng chán thứ nhất. Một người đàn ông ngoài sự quyến rũ bề ngoài, thì cần nhất vẫn là sự quyến rũ về mặt trí tuệ. Cả ngày chỉ toàn thấy đùa cợt là điểm tôi cảm thấy đáng chán thứ hai. Khi đang nói về công việc lại luyên thuyên sai chủ đề… Ừm, có thể tôi đã hơi hà khắc với cậu ấy, vì định kiến “trai trẻ” thường rất trẻ trâu đã ăn sâu trong đầu tôi thì sao nhỉ? Có oan uổng cho người ta quá không?
Quang hút đến nửa điếu thuốc, chúng tôi vẫn chẳng nói với nhau thêm câu nào. Gió buổi xế chiều mát rượi, hoàng hôn đổ xuống nhìn từ đây thật bình yên và đẹp đẽ.
Quang nói:
- Mai chị đi công tác đúng không? Đang giận anh Minh à? Giận thì giận cho tới nơi tới chốn vào. Lát em đưa chị về cho.
Mặt tôi thể hiện rõ hai chữ “hoang mang”, “Làm sao Quang biết.”
Quang nhìn tôi rồi lại cười sằng sặc. Cậu ấy ném điếu thuốc xuống sàn xi măng sân thượng, di chân cho tàn thuốc tắt lịm. Rồi đưa tay vò đầu tôi cho tóc tôi rối tung lên. Là vò đầu chứ không phải là xoa đầu. Bàn tay của Quang to KHỦNG KHIẾP, tôi cảm thấy như chỉ một lòng bàn tay ấy thôi có thể “nuốt trọn” cả đầu tôi rồi. Chưa để cho tôi kịp phản ứng, Quang đã nói:
- Chị lại định hỏi sao em biết chứ gì? Xong rồi nãy giờ chắc còn định hỏi sao em thích chị đúng không? Rồi còn định cám ơn hoa em tặng nữa chứ gì?
Đúng. Quang nói không sai chút nào. Nhưng vì đang phát cáu, nên tôi buột miệng:
- Thần kinh.
Không hiểu sao Quang rất hay làm cho tôi phát cáu. Tần suất cậu ấy khiến tôi phát điên sẽ là liên tục mỗi lần chúng tôi gặp hay làm việc chung với nhau. Nhưng tôi lại không thể nào ghét cậu ấy được. Tôi luôn cảm thấy Quang là người tốt, chỉ là hơi trẻ con thôi. Cái cảm giác khó chịu với Quang là “một kiểu khó chịu” có thể chịu đựng được.
Lúc này, Quang nói:
- Để cho chị đỡ lăn tăn, đêm về nằm suy nghĩ thì em không phải thích chị vì chị giống mẹ của em, như phim Hàn hay có. Vì chị xấu hơn mẹ em nhiều. Haha, mẹ em trước đây là hoa hậu cơ.
Trời, sao có thể nói với người con gái mà mình theo đuổi tặng hoa suốt mấy tháng một câu “xúc phạm” như thế chứ? Quang là như vậy. Lúc ấy cho đến mãi sau này khi chúng tôi trở nên vô cùng thân thiết, cậu ấy vẫn luôn làm người ta tức rồi lại chẳng tức được như thế, với những câu nói nửa đùa nửa thật.
- Em nghe chị Giang phòng nhân sự mách rồi. Bà Giang đó là spy của em, cái gì cũng kể. Nãy bà ấy kể với chị chuyện hoa là của em. Và chuyện công ty biết chị là em họ anh Minh, nên chị mới lên đây tự kỷ chứ gì?
Tôi quay mặt đi, ậm ừ không nói gì.
Quang khoác tay lên vai tôi. Bờ vai Thái Bình Dương của cậu ấy rộng mênh mông hay là tôi nhỏ bé, sao lại cảm thấy như bị lọt thỏm thế này?
- Bỏ ra, vô duyên. Chị là sếp mày đó nhé!
Nhưng cậu ấy chẳng để tâm.
- Sương này, em thích chị vì em thấy chị rất hâm đấy! Chứ không phải vì chị xinh đẹp gì đâu. Lần đầu tiên, thấy chị hôm lên công ty gặp bố, em đã thấy chị hay hay rồi.
Tôi nhăn mặt:
- Thích một người vì người đó hâm? Em cũng hay đó! Thú vị lắm.
Tôi nói với giọng gắt gỏng, khó chịu.
Dường như, Quang cũng chẳng để tâm. Cậu ấy nói tiếp:
- Tụi mình còn trẻ mà Sương. Nếu mà mình thích ai, mình cứ hết mình đi. Đâu quan trọng người ta xem mình là gì? Gọi mình là gì? Mình xem người ta là gì mới quan trọng chứ! Chị độc thân, em độc thân. Em thích chị. Kệ em. Chị độc thân, anh Minh độc thân. Chị thích anh ấy, thì chị tiến tới thôi… Còn ông Minh có gọi chị là em họ, cháu họ hay con gái nuôi… haha cũng kệ cha ông ấy!
Tôi không tức giận với Quang được, mặc dù trong lòng thì cảm thấy rằng mình nên giận.
- Sao em biết?
Quang nhún vai:
- Em thích chị nên em biết.
Sau đó Quang chỉ ngón tay vào thái dương, nhướn mày, nhếch mép, làm mặt ngầu:
- Vì em thông minh.
Tôi bật cười với động tác ngớ ngẩn của một người đàn ông to xác mà tính cách điên khùng trước mặt mình. Quang lại nói tiếp:
- Vì em thích chị nên em mong chị vui vẻ. Yolo lên như Sương mà em vẫn thích. Bánh bèo héo úa quá em chán, em hết thích đấy!
Tôi rướn mắt lên nhìn cậu ta. Quang cao quá, ngước lên để đối diện với cậu ấy nằm ngoài khả năng của tôi, do chiều cao hạn chế:
- Ai mượn em thích?
Quang cười:
- Nhưng hết thích chị thì em hết lý do đi làm. Ông già em sẽ đau khổ vì thằng con trai duy nhất lông bông.
Tôi thở dài. Rất dài. Đúng là chẳng có gì để nói với cậu ta.
Quang nói:
- Em biết anh Minh từ khi em học cấp ba. Cũng nhiều năm rồi, anh ấy là đệ của ông già em. Là đệ trẻ nhất của ông già em, cũng là cánh phai trái của ông già. Chị thích anh Minh nhiều nên em cảnh báo chị: xung quanh anh ấy rất nhiều phụ nữ.
Đang nói đến đoạn nghiêm túc, nhưng Quang vẫn không thể ngưng đùa cợt. Cậy ấy chêm vào:
- Nhiều phụ nữ nhưng không đào hoa được như em. Vì cũng có tuổi rồi. Haha
Tôi tỏ vẻ ngán ngẩm. Quang nói tiếp:
- Nhưng theo những gì em biết về anh Minh, anh ấy sẽ không bao giờ từ bỏ được chị Hoa - vợ anh ấy đâu. Vậy nên, bây giờ anh ấy độc thân, chị yêu anh ấy nhiều thì chị cứ liều. Còn tới lúc chị Như Hoa suy nghĩ lại… thì …
Tôi ngước lên nhìn Quang nói nốt đoạn ngập ngừng, cậu ấy lại làm tôi muốn hụt tim:
- Thì chị có ưu điểm là lùn hơn, xấu hơn, tính trẻ con hơn, hâm hơn… Nên lúc đó ráng đi biết đâu lại thắng! Hahahaha
Tôi bực mình thụi vào bụng Quang, cậu ấy giật mình bỏ tay khỏi vai tôi, ôm bụng vừa cười vừa than đau rồi nói:
- Đến lúc nào chị bị đá, thì nhớ là em vẫn ở đây nhé! Nếu lúc đó em có vợ rồi, sẽ lấy thêm chị làm vợ hai. Hahahaha
Tôi rượt theo Quang, cậu ấy vẫn vừa chạy vừa nói những câu châm chọc.
Thực sự, dù Quang nó và làm gì đi chăng nữa, ở bên cạnh cậu ấy vẫn thật thoải mái. Mọi chuyện trở nên giản đơn. Không cần suy nghĩ nhiều.
_________
Lúc chúng tôi quay lại phòng làm việc lấy túi xách, cũng đã hơn sáu giờ tối. Mọi người đã về hết. Đi ngang qua phòng làm việc của Mặt Trời thấy vẫn sáng đèn. Tôi dừng mắt lại trong giây lát, rồi bước ra thang máy. Ngày mai, chúng tôi sẽ bay đi Philipine, giờ này anh ấy vẫn ở đây, không biết đã ai chuẩn bị đồ cho anh ấy chưa? Nhưng vì vẫn còn đang giận, nên tôi lướt qua mà không hỏi han gì, dù là rất muốn.
Tối đó, Quang đưa tôi về trên chiếc xe máy phân khối lớn của cậu ấy. Tôi không biết là xe gì nhưng vì nó rất cao, chân tôi lại ngắn nên leo mãi mới lên, trông như một trò cười. Quang cứ hả hê cười sằng sặc khiến tôi giận tím người muốn quay mặt bỏ đi, thì cậu ta mới xin lỗi rối rít rồi chỉ tôi cách lên xe.
Lúc đi, Quang nói rằng, đàn ông đi xe phân khối lớn rất chất, con gái rất thích.
Tôi bảo: “Dở hơi. Cái xe to đùng. Đường thì kẹt, cứ rồ ga ồn ào như thằng khùng.”
Quang lại trêu tôi rằng do tôi già trước tuổi nên suy nghĩ thiếu sự hưởng thụ của thanh xuân. Đúng là đường thành phố thì không hợp lắm với xe phân khối lớn nên tôi không cảm nhận được sự kích thích của loại phương tiện này.
Cậu ấy rủ một lúc nào đấy, cùng nhau đi phượt, tôi sẽ thấy nó thú vị cỡ nào.
Khi xe dừng ở chung cư nhà tôi, xuống xe, tôi nói với Quang rằng Cám ơn cậu ấy vì những bình hoa suốt mấy tháng nay.
Cậu ấy đưa tay lên chào tôi kiểu quân đội, nhếch mép cười không nói gì.
Hình như Quang còn ở đó rất lâu, sau khi tôi lên nhà, nhìn xuống từ cửa sổ vẫn thấy xe cậu ấy ở đó.
Tôi nhắn tin:
- Sao chưa về?
Quang nhắn lại:
- Đang hút thuốc
___________
Về nhà, tôi tắm rửa sau đó cầm điện thoại, không thấy tin nhắn nào của Mặt Trời. Suy nghĩ một hồi lâu, tôi cũng nhắn tin hỏi anh ấy về tới nhà chưa?
Phải rất lâu sau, khoảng 1-2 tiếng gì đó, khi tôi đang sắp vali, Mặt Trời mới trả lời tin nhắn rằng anh ấy đã về rồi và đang mệt nên cần nghỉ sớm.
Tôi vừa xếp quần áo và đồ dùng cần thiết cho chuyến công tác vào vali, vừa sắp xếp lại trong đầu những việc đã diễn ra trong ngày.
Khi tôi khóc trong phòng làm việc của anh, anh đã ôm lấy tôi, dịu dàng xoa dịu và hôn tôi… Mặc cho tôi khóc trong sự dỗ dành của anh. Rồi anh nói rằng, thực ra việc mọi người trong công ty lầm tưởng tôi là em họ của anh, không phải do anh cố ý.
Ngày hôm đó khi họp với nhân sự về việc sắp xếp nhân sự mới, đội dự án thiếu người, lại cần phải là người có thâm niên nên anh có đề xuất chuyển tôi qua đó. Lúc đó mọi người cảm thấy rất hợp nhưng chỉ hơi băn khoăn vì tuổi đời tôi quá trẻ, trong buổi họp với nhân sự và BGĐ anh đã nói rằng anh tin rằng tôi làm tốt. Và nói rằng tôi như em gái ruột của anh, sắp xếp lịch trình cho anh rất ổn ngần đó năm, năng lực không hề tệ. Anh cũng không ngờ rằng, mọi người từ câu nói ấy đều nghĩ tôi là em họ anh.
Anh nói rằng, cảm thấy sự hiểu lầm này cũng rất tốt. Một cách nào đó đó cũng là cách anh gián tiếp bảo vệ tôi.
Anh cũng nhẹ nhàng nói anh hiểu vì sao tôi cảm thấy bất bình. Vì tôi cảm thấy bị lừa dối và sắp đặt, vì tôi cảm thấy anh không muốn thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi. Nhưng không phải như thế, anh mong tôi hơn thế này, bình tĩnh và đừng suy đoán trẻ con như thế!
“Chuyện tình cảm là thứ không nên khoe khoang, không cần ai phải công nhận, chỉ cần người trong cuộc hiểu là được. Thứ gì càng khoe ra thì càng dễ mất. Vì em có vị trí trong anh, nên anh chỉ muốn cất em cho riêng anh thôi.”
Một câu nói quá đủ sát thương với một cô gái trẻ tuổi non nớt như tôi lúc đó. Tôi không có gì để phản bác lại anh.
Trước đó mấy ngày, chính tôi là người đã nói với anh về việc muốn giấu mọi người trong công ty về quan hệ của chúng tôi.
Và cũng chính tôi lúc này đây, lại cảm thấy phát điên khi người ta nhầm mình là “em họ” của anh.
Lẽ ra phải mừng mới đúng chứ không phải trẻ con như thế. Nếu tôi có một mối tình rùm beng với sếp nơi công sở, mọi chuyện với tôi mà nói, sẽ là bất lợi chứ chẳng vui vẻ gì.
Đúng như Quang nói, nếu đã thích một người, chỉ cần chẳng vi phạm đạo đức gì trong xã hội, thì sao không thử cứ liều lĩnh mà dấn thân, đừng để lòng ngập ngừng ngăn bước chân mình lại. Nếu sợ hãi đau khổ mà không dám bắt đầu, biết đâu khi quay đầu lại thấy mình đã bỏ qua hạnh phúc.
Tôi cuối cùng cũng có quyết định với cuộc tình này: Hãy cứ bắt đầu, dù cho ngày mai có ra sao.
_________
Chuyến công tác Philipine của chúng tôi có nhiều thuận lợi. Vì đã chuẩn bị rất kỹ càng trước đó, đội nhóm của công ty tôi dưới sự dẫn dắt của anh đã có những thành quả hơn mong đợi. Ở công ty chúng tôi, Mặt Trời nổi tiếng về khả năng đàm phán. Anh ấy gần như chưa từng thất bại.
Suốt mấy ngày tập trung cho công việc, mọi người ai nấy đều như bị rút cạn sức lực. Đến ngày đêm cuối, khi mọi việc đã ổn thoả, tất cả như thở phào, nhẹ nhõm hẳn đi.
Chúng tôi có bữa ăn tối mừng thắng lợi bên bờ biển. Hai team đều rất vui vẻ và uống rất nhiều. Hầu hết ai cũng say mèm, mọi người thoải mái uống xả hơi vì hôm sau buổi sáng không có lịch trình và chuyến bay của chúng tôi vào buổi tối. Nghĩa là đêm nay cứ quậy thoải mái và sáng mai ngủ nướng cũng chẳng sao.
Vì tôi không uống được nhiều nên vẫn còn tỉnh táo. Khi tất cả đã rời khỏi bàn và về phòng hết, thì tôi vẫn ngồi lại ngắm biển.
Đây là chuyến công tác đầu tiên trong cuộc đời tôi. Cuối cùng nó cũng đã ổn rồi, lòng tôi lúc này cảm thấy vô cùng dễ chịu. Màn đêm trên biển thật bình yên nơi hòn đảo này. Tôi tận hưởng bầu không khí êm ái đó một cách hưởng thụ và say sưa.
Bỗng tiếng guitar vang lên, tôi ngạc nhiên nhìn về phía tiếng đàn. Anh đang ở đó mỉm cười nhìn tôi.
Đêm ấy, tôi mặc một chiếc váy maxi dài, hai dây màu xanh sẫm. Khi tôi tiến về phía anh, chiếc váy bay trong gió bồng bềnh giống như là tôi đang bước đi trên mây vậy:
- Em không ngờ anh còn biết đánh đàn, lãng tử thật đấy. Trông khác hẳn anh thường ngày.
Anh mỉm cười nhìn tôi. Ánh mắt si mê dịu dàng ấy mãi về sau này rất lâu rất lâu, tôi vẫn không thể nào quên được. Có một người đàn ông thật đẹp đẽ, ấm áp như mặt trời giữa màn đêm bên bờ biển, đã đàn cho tôi nghe một khúc tình ca.
Người phục vụ mang đến cho tôi một nhành hoa hồng đỏ, tôi ngạc nhiên, ngại ngùng nâng niu nó. Anh ấy cúi đầu lịch thiệp nói: “For you”
Tôi không phải tuýp người lãng mạn. Tôi cũng tưởng rằng mình không thích sự lãng mạn. Nhưng hoá ra không phải vậy, mọi cô gái trên cuộc đời này, đều muốn được người đàn ông mình yêu dâng tặng sự lãng mạn ngọt ngào, được nâng niu như một nhành hoa mềm mại bay trong gió sương.
Tôi và anh nắm tay nhau đi dạo trên biển về đêm. Tay chúng tôi đan lấy nhau. Tôi cảm giác như thế giới này ngày hôm ấy chỉ có tôi và anh ấy:
- Anh đã chuẩn bị sao? Đàn và hoa ấy!
Anh cười:
- Không, Anh thấy quán có đàn nên mượn chơi thử một bài. Hồi sinh viên anh cũng lãng tử lãng đãng đàn hát miên man lắm. Haha. Còn hoa thì, chắc người ta thấy em và amh giống một đôi nên tặng em đấy. Quán này tinh tế đó. Sau này, có thời gian, mình sẽ quay lại đây.
“Sau này mình sẽ quay lại đây.” - Chỉ ngần đó thôi đã khiến tôi như bước trên mây rồi. Có nghĩa là… chúng ta còn có sau này, chúng ta sẽ bên nhau đến tận mãi sau này, đúng không.
Chúng tôi đã trao nhau những nụ hôn nồng nàn bên bờ biển ngày hôm ấy. Khoảng thời gian ngưng đọng, khắc ghi trong tim tôi ký ức đẹp đẽ không phai. Người đàn ông mà tôi yêu cũng yêu tôi, khi đó, tôi đã thấy mình có cả thế giới, chiếm trọn ánh mặt trời rực rỡ, gói thật chặt vào thế giới của riêng mình thôi.
Không có tình yêu đẹp nhất,
Chỉ có khoảng thời gian đẹp nhất của tình yêu.
Dù ngày mai có thế nào, ta cũng đã cùng nhau sống hết hôm nay thật trọn vẹn. Tình yêu là ngọn lửa thiêu đốt những trái tim rực rỡ trong màn đêm. Ai cũng thế, khi yêu, đã từng đớn đau, đã từng hạnh phúc.
“Đêm nay, ở lại với anh nhé!”
__________
Mười năm, hai mươi năm, rất nhiều năm sau này,
Em và anh,
Có vẫn là chúng ta của ngày hôm đó?
( Còn nữa )
__________
LTG:
Cám ơn mọi người đã cùng mình đi tới phần 6. Truyện đến đây, thì việc nó tiến triển ra sao, đã không còn nằm trong quyền định đoạt của tác giả nữa. Như mọi khi, mình đã muốn viết dài hơn một chút, nhưng truyện trên mạng mà một phần dài quá, đọc sẽ rất mệt.
Ở những phần sau, chắc chắn các bạn sẽ gặp lại Như Hoa, Quang và một vài tuyến nhân vật khác.
Hãy tiếp tục đồng hành cùng “Như Đoá Hoa Sương” nhé! ❤️
Yêu thương rất nhiều. 😘
同時也有5部Youtube影片,追蹤數超過93萬的網紅Bubzvlogz,也在其Youtube影片中提到,BECAUSE YOLO! THAT'S WHY!!! Hi, I'm Lindy! Welcome to the Bubz family. I am a beauty, lifestyle and mommy vlogger. We make daily vlogs we call daily...
yolo run 在 Xiao yu 小玉 Facebook 的最佳貼文
要为自己的人生喝彩‼️
行动,
是治愈恐惧的良药✅
而犹豫和拖延,
将让恐惧不断地滋长~🚫
所以行动力很重要
不要只是讲讲讲而不去做💪
Actions speak louder than words💯💯
#xy #xiaoyu #yolo #keepmoving #run #fast #action #actionsspeaklouderthanwords
yolo run 在 眼睛小小Natasha Facebook 的精選貼文
别人都说我三分钟热度,是你让我改掉这坏习惯❤️
★
★
★
#runforpeace #yolo #like #love #insta #iggain #igdaily #missnatasha #run #filter #sunday #activity
yolo run 在 Bubzvlogz Youtube 的最讚貼文
BECAUSE YOLO! THAT'S WHY!!!
Hi, I'm Lindy! Welcome to the Bubz family. I am a beauty, lifestyle and mommy vlogger. We make daily vlogs we call daily doses of happiness! New Vlogs every MONDAY, WEDNESDAY and FRIDAY (test run). Join us as we navigate this journey we call life and keep up with our crazy little family adventures. Be sure to SUBSCRIBE so we can continue to put a smile on your face. Do make new friends with fellow Bubscribers. I promise you they are the sweetest bunch ever! If you enjoyed today’s vlog, don’t forget to give it a LIKE.
Subscribe to my Vlog channel for daily doses of HAPPINESS!
http://bit.ly/BubzVlogz
Subscribe to my Beauty Channel here:
http://bit.ly/BubzBeauty
Connect with me:
MY WEBSITE: http://www.bubzbeauty.com
TWITTER: http://www.twitter.com/bubzbeauty
INSTAGRAM: http://www.instagram.com/itsbubz
TIM'S INSTAGRAM: http://www.instagram.com/bubzhubz
FACEBOOK: http://www.facebook.com/itsbubz
ADD ME ON SNAPCHAT: “THEREALBUBZ”
BUY MY EYESHADOW PALETTE HERE: http://bit.ly/BUBZpalette
BUY MY BOOK: https://amzn.to/2A6Ha5D
KINDLE VERSION available on Amazon: http://bit.ly/BubzEguide
SHOP MY LIPSTICKS: http://bit.ly/bubzlippies
![post-title](https://i.ytimg.com/vi/M8InwHv7LT8/hqdefault.jpg)
yolo run 在 yanchannel煙爺 Youtube 的最佳解答
哈囉~大家好!我是煙爺! (≧∀≦)ノ
一周目的定期悲劇現場www
Speed Run之後再來看看真結局吧w
不過無錯通關設定有拿掉真是太好了QQ
如果喜歡我的影片,歡迎各位訂閱我的頻道((´∀`))人((´∀`))ノ
有任何需要改進的部分也希望大家不吝嗇的給予建議,非常感謝各位喔!
另外,我也有在Twitch TV上有作一些遊戲的實況,
如果喜歡現場跟台的朋友可以到我的實況台
喜歡的朋友們歡迎追隨我的實況台ヽ(●´∀`●)ノ
Twtich實況台址:
http://zh-tw.twitch.tv/viva_19900902
大家也可以至粉絲團上留意開台或是影片的先關資訊
Facebook粉絲頁:
https://www.facebook.com/vivayanyan
![post-title](https://i.ytimg.com/vi/ahQWT0SS53w/hqdefault.jpg)
yolo run 在 Linora Low Youtube 的最佳解答
Monday Vlogs are officially back!
Season 2 summary. I'm getting ready for my second comp.
I'll be honest, as I got into this second comp, I feel laxed, while my mind is not in state of where I MUST DO this, because I'm looking at other priorities in life. Work is not to say becoming stressful, rather more bountiful and I don't have time to waste. With that out notion out there, thats why I need to BE SPECIFIC with my comp goals this round.
To get top 5.
Hence this season is called Journey to Top 5.
The great thing is, me and my coach Ben don't have to start from ground zero. I think we have a better understanding of how my body is reacting to macros but there's always room to experiment.
This week, my calorie count is at 1600. I've dropped my carb count from 70-75g to 60g and amped up my Protein. I honestly feel with that minor tweak, the body has changed a bit such as my upper abs are showing A LOT more to my delight. Truly amazing what small changes can do to your body.
I highly encourage anyone, to try out flexible dieting and looking at macros if they want to understand more about their body. It is tedious and can make one obsessive but once you get the hang of it, it's not hard. Just like anything it's about adapting.
Ohhh and for the first time, big thank you to my Mama Beast Jacqie, she let me try out a stage bikini. I apologize that I didn't get to show it in full, but hey think of it as a surprise la.
Overall I'm happy with the fast changes thats happening at the start of the prep.
The one thing I'd love to get better on.. is to get better! The flu and sinuses still ail me. i hope it goes away soon. Terrible bug going around and the whether isn't helping. One moment hot, the next moment it's cold, like WTF mother nature.
Time to get serious, didn't have a refeed yet till my coach says so. Not going insane on the brain, as long as I am clear with what I need to do, my mind and tummy won't deviate. All has been good so far in that sense.
Thats it for this week and i'll hopefully share more in the next update!
In the meantime do find me here:
http://instagram.com/linoralow
http://facebook.com/linoralow
http://twitter.com/linoralow
http://www.linoralow.com
snapchat : linoralow
![post-title](https://i.ytimg.com/vi/0a-FcYHY5oQ/hqdefault.jpg)