Như Đoá Hoa Sương ( Truyện “chắc là” ngắn | Gào )
*Phần 8: Em và Anh, có thể nào trở thành Chúng Ta?!
Anh và em.
Hãy nhìn xem,
Thật Đẹp.
Giấc mộng đêm hè,
Dù thật ngọt ngào,
Nhưng vẫn chỉ là:
Một giấc chiêm bao…
_________
Một người con gái cần rất nhiều thời gian để có thể trờ thành phụ nữ, trở nên đàn bà không chỉ ở thể xác mà cả tâm hồn. Đi qua bao nỗi đau mới có thể lớn khôn và từng trải đủ nhiều để đằm thắm, dịu dàng và tiết chế hơn trong cảm xúc. Ai rồi cũng vậy, thời gian không cho phép ta mãi mãi tuổi hai mươi. Cái gọi là “mặn mà” đều phải trả giá bằng thanh xuân đôi lần vấp ngã.
Nhưng chẳng riêng gì phụ nữ, đàn ông cũng vậy. Họ cần thời gian để trưởng thành. Từ một chàng trai lông bông thành người đàn ông vững chãi. Từ suy nghĩ non nớt đến trở thành một bờ vai cho ai đó tựa vào… Tất cả đều có “giá” cả.
Có lần, khi chúng tôi bên nhau, anh từng vuốt nhẹ tóc mái tôi đang bay lất phất, rồi nhẹ nhàng nói:
- Em nói rằng em yêu anh. Nhưng điều đó là chưa chắc. Có thể em chỉ yêu anh của lúc này. Nhưng chắc gì đã chấp nhận được hoàn toàn con người anh.
Vì khi ấy còn quá non nớt trong suy nghĩ, tôi có đôi phần giận câu nói đó của anh. Tôi lầm tưởng rằng anh chủ ý muốn nói tôi yêu anh vì vẻ bề ngoài thành đạt, bị cuốn hút bởi tiền bạc và vị trí mà anh đang có. Tôi tự ái lắm, không ngờ anh lại nghĩ mình tầm thường như vậy. Thậm chí tôi còn nhanh chóng phủ nhận:
- Không phải như thế! Em yêu anh chẳng vì gì cả. Yêu thì yêu thôi, không nghĩ nhiều đến thế! Anh không hiểu em thì đúng hơn.

Sau này nhớ lại câu nói của anh hôm đó, ngẫm lại mình của những ngày tháng ấy… Tôi chợt nhận ra rằng, hoá ra mình cũng tầm thường chứ không vô tư như mình tưởng. Tình yêu của mình tưởng vô điều kiện hoá ra cũng cần điều kiện để yêu.
Anh nói đúng, tôi không thích những người con trai trẻ tuổi vì tôi cho rằng họ thiếu chín chắn. Tôi theo đuổi một hình mẫu trưởng thành vì tôi ngưỡng mộ sự cứng rắn và bản lĩnh của họ trước cuộc đời.
Nhưng ôi thôi, ngẫm lại mà xem? Liệu có người đàn ông nào trên cuộc đời này sinh ra đã bản lĩnh và thành công như thế? Họ cũng đều từ những cậu bé sốc nổi chầm chậm bước tới, chầm chậm trưởng thành. Để có người đàn ông toả sáng như mặt trời với rất nhiều tia nắng cho tôi yêu thương, cho tôi ngưỡng mộ… thì quá khứ là một cậu trai ngây ngô kia, đã từng thuộc về ai?
Chẳng qua, tôi chỉ là một cô gái chưa từng trải, muốn đốt cháy giai đoạn nằm gai nếm mật để đi thẳng tới sưởi ấm dưới ánh nắng mà thôi.
Nhưng anh lại xoa dịu tôi rằng: Cuộc đời luôn có được và mất. Một người phụ nữ muốn bên cạnh người đàn ông cho cô ấy cảm giác ngưỡng mộ, cảm thấy an toàn, chẳng có gì là sai cả. Anh chỉ muốn em hiểu rằng: “Đàn ông cũng có nỗi khổ riêng. Nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn. Em có thể sẽ sẵn sàng lướt qua anh như lướt qua những người cũ em từng hẹn hò. Vậy nên, đừng kỳ vọng vào anh nhiều quá. Mình bên nhau ngày nào hãy cứ vui vẻ ngày đó, được không?”
Mặt trời trong mắt tôi khi mờ khi tỏ. Có những lúc tôi cảm thấy anh rất xa, đôi khi lại thấy thật gần. Một chút chân thực của bản ngã có đôi phần yếu đuối, khiến tôi cảm thấy gần anh hơn một chút, không quá đỗi vượt xa tầm với.
—————-
Sáng hôm ấy, sau khi nghe điện thoại của anh, vì còn chưa kịp tỉnh, toàn thân đau nhức nên tôi chỉ vội nói: “Anh cúp máy trước đi, để em xem chuyện gì đã.” Rồi nhanh chóng tắt cuộc gọi, anh gửi cho tôi một đường link trên mạng xã hội, được nhiều trang chia sẻ và đăng tải. Hầu hết đều xoay quanh nội dung nhấn mạnh: Hotgirl xinh đẹp, chân dài, vẫn bị bạn trai cắm sừng với kẻ thứ ba nhan sắc tầm thường. Khi bấm vào xem thì là clip cô nàng váy ánh kim và tôi đang choảng nhau tối qua. Tôi ngơ ngác, kéo xuống đọc hàng loạt bình luận. Chủ yếu là chê bai vẻ bề ngoài của tôi và thương xót cho cô hotgirl xấu số, chê chàng trai mắt mù không biết chọn lựa.
Mạng xã hội mà, người ta đâu cần biết sự thật là gì, và luôn cho rằng tất cả những gì họ nhìn thấy đều là sự thật. Bây giờ tôi mới biết cô gái váy ánh kim hôm qua là hotgirl mạng. Có thể nhiều người trong tình huống này sẽ trở nên hốt hoảng, vì bỗng dưng sau một đêm mình trở thành cái tên bị cả nước réo gọi với danh xưng chẳng mấy vẻ vang gì. Chưa kể, lại vô cùng oan uổng. Bị đánh oan lại còn bị chửi cũng oan. Nhưng tôi có một ưu điểm là những lúc đáng ra phải hoảng loạn, tôi lại rất bình tĩnh. Chẳng hiểu điều này có phải theo gen của mẹ không? Nhưng tôi giống mẹ ở điểm ưu việt này: Thờ ơ với bão tố.
Mẹ kể lúc biết mình mang thai tôi, khi ấy mới mười bảy tuổi rưỡi. Mặc dù biết rằng tương lai có thể sẽ khép lại, mặc dù biết rằng chuyện này chẳng dễ dàng với bất kỳ ai. Nhưng mẹ vẫn hít một hơi thật sâu, gặp bố tôi và bình tĩnh thông báo. Về nhà cũng ngồi trước ông bà ngoại tôi, chẳng chút hoảng sợ nào, rồi xin phép hãy giúp con giữ đứa bé này.
Mẹ nói hồi đó chẳng nghĩ nhiều. Không quan tâm điều tiếng xung quanh sẽ ra sao? Dù thời của bố mẹ tôi khi ấy, việc có bầu sớm, chưa cưới là điều gì đó vô cùng kinh khủng. Nhưng mẹ tôi chỉ quan tâm… mình sẽ sinh và nuôi đứa bé này thế nào mà thôi. Mẹ bảo rằng nếu lúc đó mà bố tôi có rũ bỏ, mẹ cũng vẫn sẽ kiên định mà sinh tôi ra một mình.
Tôi có cái bản lĩnh đó của mẹ. Từ nhỏ tôi đã như vậy rồi, chuyện càng lớn càng bình tĩnh, càng chẳng sợ hãi gì.
Xem xong đoạn clip, tôi ném điện thoại sang một bên, thở dài. Điều duy nhất khiến cho tôi phải bận tâm suy nghĩ về sự việc này, chính là… Mặt Trời, anh đang nghĩ gì vậy? Anh có thực sự yêu thương em như cái cách chúng ta đang là hai người yêu nhau không?
Tôi bất giác cảm thấy rất buồn.
Có lẽ chiếc clip này được đăng lên từ phía cô bạn hotgirl kia. Với tôi mà nói, nó chỉ là trò trẻ con thôi. Vì làm trong ngành đầu tư, nên từ sớm tôi rất hạn chế công khai thông tin cá nhân hay đăng tải bất cứ thứ gì trên mạng xã hội. Tôi cảm thấy không cần thiết phải lu loa cho cả thế giới biết quá rõ về mình. Thế nên, bao nhiêu người trên mạng có chửi bới, chê bai, dày xéo tôi trên đó như thế nào đi chăng nữa… cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả. Lời chê trách của những người xa lạ, chỉ như gió thoảng qua tai. Nếu cô gái đó nghĩ có thể khiến tôi xấu hổ, mất mặt bởi chuyện này? Thì cô ấy nhầm rồi. Tôi là loại người không dễ dàng cảm thấy bản thân tệ hại vì người lạ đâu.
Ngược lại, tôi lại thấy rằng cô ta rất thảm. Đem chuyện cá nhân của bản thân phơi bày lên mạng để mưu cầu chút danh lợi hoặc thương xót từ người qua đường, khóc thương cho một câu chuyện tưởng tượng…
Chuyện này sẽ chỉ khiến cho Quang cảm thấy nên tránh xa cô ta thêm chứ chẳng thể níu kéo được điều gì.
Tôi nghĩ lại về mối quan hệ của mình. Ngay lúc này tôi có quá đáng không nếu chờ trông một phản ứng khác từ anh? Hay từ trước đến nay tôi đã quá ích kỷ mong muốn một người yêu hoàn hảo, có thể bình tĩnh và dịu dàng xoa dịu tôi trong bất cứ hoàn cảnh nào?
Tôi ích kỷ không, khi mong anh hỏi câu: “Em có làm sao không? Có bị thương ở đâu không?” Thay vì gọi cho tôi vào buổi sáng và buông câu “Ngu ngốc!” khi còn chưa rõ nguyên do.
Anh không phải là đám người trên mạng ú ớ, không quen chẳng biết. Anh là người tôi yêu, là người đã bên tôi hoà quyện cả tâm hồn và xác thịt. Chúng tôi lẽ nào chưa đủ hiểu nhau để bao dung cho nhau hơn một chút?
Tôi lại thở dài, cái thở dài không biết bao nhiêu lần chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Điện thoại kêu liên tục, nhưng tôi không buồn mở ra xem thêm dù chỉ một lần.
Chắc anh lại nhắn, chắc mọi người lo lắng hỏi thăm. Nhưng tôi chỉ nghĩ về anh lúc này, về chúng tôi, về mối quan hệ chẳng thể gọi tên cho chính xác này…
Chiếc clip và cả vụ đánh ghen vớ vẩn như trò con nít này chỉ một hai ngày, có chăng lâu lắm là một hai tuần thôi, sẽ có hàng ngàn hàng vạn sự kiện khác đè lên. Những người chửi bới tôi ngày hôm nay cũng sẽ hoà vào đám đông ngày mai chửi người khác, vì đó là thói quen của họ. Đáng để tâm sao? Không đáng chút nào!
Tôi uể oải đứng dậy rửa mặt, đánh răng, trang điểm nhẹ rồi thay quần áo để đi làm. Dòng thời gian vẫn cứ trôi chẳng đợi chờ ai cả. Và chúng ta vẫn sẽ phải sống ngay cả đôi khi cảm thấy cuộc sống thật là chán nản.
Khi chuẩn bị xong xuôi, tôi mở điện thoại tính gọi cho chú xe ôm thân quen của mình, thì thấy tin nhắn của Quang và cả cuộc gọi nhỡ nữa. Mở tin nhắn, cậu ấy nói: “Em chờ dưới sảnh chung cư.”
Tôi chép miệng. Lại một người đàn ông nữa nghĩ mình đủ lớn và nghĩ tôi là một cô nhóc sao?
Tôi xách túi, đi xuống sảnh. Quang ngồi trên mô tô, đang hút thuốc.
Tôi tiến lại gần, vỗ vai:
- Sao đến sớm vậy?
Quang nhìn tôi, ánh mắt đầy sự hối lỗi:
- Chị không sao chứ? Còn đau không?
Tôi cười:
- Ê ẩm khắp người. Lại còn được nổi tiếng trên mạng nên cười suốt sáng.
Quang xua tay:
- Kệ mẹ con điên đó đi! Em sẽ xử lý nó sau!
Tôi lắc đầu:
- Ê, đừng thô lỗ với phụ nữ như vậy chứ? Thôi, bỏ qua đi. Mấy hôm lắng xuống, trên mạng quên hết mà. Đôi co làm gì cho rách việc. Sau này tránh tránh mấy em như vậy ra. Phiền chết được.
Quang đưa mũ bảo hiểm, hất đầu bảo tôi lên xe:
- Lên đi, nay em đưa chị đi làm.
—————
Vừa bước vào đội, cả công ty đã nháo nhào về chuyện clip đánh ghen của tôi. Mọi người xúm vào hỏi chuyện gì? Và càng thêm chắc mẩm rằng tôi và Quang là một cặp. Tôi xua tay bảo chuyện tào lao thôi, không có gì đáng nói, là hiểu lầm và nói mọi người làm việc đi.
Tất nhiên, chẳng ai hài lòng với câu trả lời ấy. Nhưng mọi người cũng biết chẳng khai thác gì thêm được ở tôi nên lại quay qua Quang tra khảo.
Quang vẫn cái thái độ cợt nhả lớt phớt như vậy. Cậu ấy nói đi nói lại rằng chuyện không phải như thế, cậu ta với cô hotgirl kia không hề yêu đương.
——————
Về phần tôi có vẻ mọi thứ dễ dàng hơn, cho dù bị dân mạng chửi không tiếc thương nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều cho lắm. Nhưng đối với Quang thì không đơn giản vậy. Cậu ấy bị chủ tịch gọi lên phòng làm việc.
Tôi không thấy cậu ấy, nên lên sân thượng toà nhà công ty để tìm. Cậu ấy đang đứng hút thuốc, thấy tôi liền thả điếu thuốc xuống, lấy chân di tắt lịm. Vì da Quang rất trắng, nên vết tay đỏ au của chủ tịch trên má cậu ấy dường như hiện lên rất rõ. Có vẻ như cậu ấy vừa phải hứng chịu một cơn thịnh nộ của chủ tịch rồi. Dù không rõ giữa hai bố con họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là không dễ chịu.
Tôi nhìn những vết hằn đỏ trên má Quang, có chút xót xa, không biết nói gì. Chỉ lặng lẽ đứng cạnh cậu ấy, gác hai tay lên lan can nhìn về phía hoàng hôn đang tan dần.
Quang nói:
- Bố em lúc nào cũng như thế đấy! Không bao giờ cần biết nguyên nhân. Cũng không tìm hiểu nguyên nhân. Chỉ quan tâm đến kết quả.
Tôi mỉm cười tìm cách an ủi cậu ấy:
- Sáng nay anh Minh cũng vậy. Gọi cho chị, chưa gì đã mắng xối xả. Chẳng kịp giải thích gì.
Quang nhếch mép:
- Mấy người như bố với anh Minh thì lý do có chính đáng cũng không thông cảm đâu. Giải thích làm gì?! Đúng hay sai không quan trọng, cứ để lại hậu quả là kém cỏi rồi.
Tôi hỏi:
- Sao chủ tịch lại tức giận đến mức này? Chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?
Quang lại lấy tay vò đầu tôi:
- Hâm!
Rồi cậu ấy chậm rãi nói tiếp:
- Bố rất không thích phải mất mặt. Đây không phải lần đầu tiên bố phải giải quyết mấy chuyện của em với báo chí rồi. Sáng nay có báo đăng clip lên. Bố đã phải cho pháp chế liên hệ gỡ bài. Ông không muốn em xuất hiện trên truyền thông, càng không muốn xuất hiện cùng những tin tức kiểu như thế.
- À ra vậy
Chuyện đơn giản như thế mà tôi lại chẳng để tâm đủ nhiều để chú ý tới. Hầu hết những người làm kinh doanh như chủ tịch, đều muốn giữ cho con cái và gia đình mình một “hồ sơ cá nhân” sạch sẽ, không tì vết. Càng không có ồn ào, càng ít bị chú ý, càng an toàn hơn sau này. Xét dưới góc độ của chủ tịch, việc này đúng là khó lòng chấp nhận được. Không lạ khi mà chủ tịch tức giận đến vậy.
Chỉ có điều, những lúc như thế này, có lẽ Quang cảm thấy rất cô đơn. Được ở trong một gia đình bình thường sẽ tốt hơn. Không khoác trên vai quá nhiều gánh nặng, cảm nhận được sự quan tâm, yêu thương khi cần thiết, đó là điều mà ai cũng mong muốn. Cùng một tình huống, nhưng hoàn cảnh khác nhau, những người trong cuộc sẽ cư xử khác nhau. Sáng nay xem clip trên mạng, bố mẹ tôi đã rất lo lắng và gọi điện thoại không ít lần để động viên tôi, mà chẳng hề hay biết rằng con gái mình chẳng thấy đây là việc lớn.
Quang quay sang hỏi thôi:
- Anh Minh thì sao? Chị nói gì với anh ấy chưa?
Tôi cười:
- Nói gì là nói gì? Chưa! Có gì đâu mà nói.
Nghĩ lại thì mai anh ấy về rồi. Từ sáng tới giờ anh ấy có gọi một lần, nhưng tôi không nghe máy. Sau đó, anh ấy không gọi thêm lần nào nữa. Tôi cảm thấy chưa sẵn sàng để nghe anh chất vấn. Có lẽ chúng tôi cần một chút thời gian để tĩnh lặng thêm một chút. Cả hai chúng tôi.
____________
Dưới bóng hoàng hôn, bóng hình Quang trong mắt tôi thoáng chốc thật cô đơn.
____________
Buổi tối, khi tôi đang ngồi xem lại một vài tài liệu, thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Lúc ấy đã hơn 11 giờ đêm. Chung cư nhà tôi phải quẹt thẻ ở sảnh mới có thể lên nhà. Sao lại có người bấm chuông cửa vào giờ này? Tôi khẽ nhìn qua lỗ trên cửa: là Mặt Trời. Tôi đứng hình trong giây lát. Chẳng phải ngày mai anh ấy mới về sao? Chẳng lẽ tôi đã nhầm lịch của anh ấy?! Không thể nào! Anh ấy về sớm sao?
Trấn tĩnh lại, tôi mở cửa.
Anh ấy nghiêm mặt nhìn tôi như sếp đang quở trách nhân viên:
- Sao em không nghe điện thoại của anh?!
Giọng anh ấy phút chốc gằn xuống rất đáng sợ. Tôi lắp bắp:
- Lúc đó em đang họp với đội.
Anh ấy một tay đóng cửa, một tay đẩy tôi vào tường.
- Sao họp xong không gọi lại?
Tôi lại lắp bắp:
- Vì em nghĩ không có việc gì gấp.
Lúc này, anh ấy đã ghì chặt tôi vào tường, một tay luồn vào lưng áo tôi, tay còn lại đưa lên tóc, khẽ cắn vào tai tôi. Hơi thở của anh nóng ấm nồng nàn làm tâm trí tôi trở nên trống rỗng.
- Nhớ anh không?
Anh thì thầm rồi hôn xuống cổ tôi khiến tôi không thở nổi.
- Có!
Tôi chưa kịp nói tiếp thì anh đã hôn như đang cắn lên môi. Rồi anh bế thốc tôi lên, tôi lúc này chỉ còn biết ôm lấy anh với những xúc cảm len lỏi khắp từng tế bào nhỏ bé nhất, mặc cho anh điều khiển, dẫn dắt tới bất kỳ đâu.
Mọi thứ trở nên mơ hồ, mãnh liệt trong cảm giác gấp gáp, vội vã và cuồng nhiệt. Cứ như thể chúng tôi đã rất rất lâu rồi chưa được ở bên nhau. Mọi suy nghĩ vu vơ, giận hờn, thắc mắc, hoài nghi đều như biến mất ngay giây phút ấy.
Cảm giác hoà vào người mình yêu, tuy hai mà dường như chỉ một, như thuỷ triều dâng lên ôm trọn lấy hoàng hôn.
________
Khi chúng tôi nằm bên nhau, anh nhắm mắt, tôi lấy ngón tay di nhẹ trên sống mũi của anh. Anh nhếch mép cười nhẹ rồi nói đùa:
- Mũi giả đấy! Cẩn thận gẫy.
Tôi cười hôn lên môi anh:
- Bây giờ anh còn biết đùa nữa. Em tưởng mai anh mới về.
Anh ôm tôi, vẫn nhắm mắt rồi hôn nhẹ lên tóc:
- Nhớ em quá nên xong việc anh về luôn.
Trái tim tôi như muốn rơi ra khỏi lồng ngực. Mặt Trời mà tôi biết lạnh lùng hơn thế này. Anh không phải là kiểu người rủ rỉ bên tai những câu ngọt ngào như thế. Nhưng lúc này đây, ngay cả khi anh rất khác anh mà tôi biết, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc này thật ngọt ngào biết bao. Nếu đây là giấc mơ, tôi nguyện ở lại trong giấc mơ đẹp đẽ ấy lâu thật lâu.
- Sao hôm nay anh lạ vậy? Sáng nay, anh còn mắng em mà…
Anh lấy ngón tay búng vào trán tôi:
- Em đã trưởng thành rồi đấy. Biết cách làm cho anh phát cáu. Anh rất hiếm khi cáu, mà phải cáu với em.
Tôi vòng tay ôm ngực anh, dúi nhẹ đầu vào anh rồi siết chặt tay hơn:
- Chuyện trên mạng là hiểu lầm thôi mà.
Anh lật người đè tôi lại, toàn cơ thể to lớn bao phủ lấy tôi:
- Em nghĩ anh mắng em chuyện đó à? Anh biết em và Quang không có gì cả. Nhưng điều khiến anh rất giận là em không thể kiềm chế được bản thân mình để cho những việc này xảy ra. Chúng ta có thể làm bất cứ điều gì điên khùng. Nhưng không thể để lại hậu quả. Thông tin trên mạng có thể ảnh hưởng đến em trong tương lai.
Tôi vươn người lên chạm vào môi anh, hoá ra anh lo lắng cho mình sao?
- Em xin lỗi. Em xin lỗi mà.
Anh lại dùng ánh mắt đê mê ấy xoáy sâu vào tâm trí tôi:
- Anh xin lỗi vì đã quá lo lắng mà nặng lời với em.
Tôi mỉm cười. Kiêu hãnh như anh mà có thể nói lời xin lỗi tôi ư? Tất cả gánh nặng trong lòng dường như được trút bỏ. Anh châm chọc:
- Nhưng em bây giờ cũng giỏi quá rồi. Bắt đầu biết phớt lờ anh, khiến anh bồn chồn đứng ngồi không yên.
Tôi vội vã thanh minh:
- Em không cố ý đâu. Thật đấy!
Anh nheo mắt nham hiểm:
- Vì không cố ý mới càng quyến rũ. Đàn ông đều thích bị kích thích như vậy. Không muốn bị đeo bám, nhưng càng không thích bị phớt lờ.
Ra là vậy, những trải nghiệm tuyệt vời lúc này là nhờ tôi đã khơi dậy được khát khao chiếm hữu của anh sao? Ồ, có một thứ cảm xúc như vậy trong mối quan hệ, như trò chơi kéo co, thả một chút rồi giật thật mạnh.
Hoá ra người ta nói không sai, mọi chuyện của những cặp đôi bên nhau đều có thể giải quyết ở… trên giường. Khi gần gũi thể xác, những khúc mắc nơi đáy tâm hồn cũng có thể nhẹ nhàng được gỡ bỏ.
Cứ như một chiếc bẫy ngọt ngào, mọi giận hờn, trách móc đều tan biến.
Tôi không hiểu bằng cách nào Mặt Trời có thể thay đổi cảm xúc uyển chuyển đến như vậy? Thoáng hung dữ, thoáng dịu dàng. Phút chốc từ vô lý đến có lý thật nhanh hơn trở bàn tay. Từ lạnh lùng, vô cảm… đến si mê, thâm tình đều chỉ trong chớp mắt. Đâu mới thực sự là anh ấy?
Anh nhẹ nhàng hôn khắp cơ thể tôi. Tôi cười khúc khích, bỗng tôi buột miệng:
- Nếu em có em bé thì sao?
Tôi không hiểu tại sao mình lại nói ra câu đó.? Hoàn toàn không cố ý, chỉ là vô thức thôi. Vì tôi không dùng thuốc, có lẽ vậy, nên có chút lo lắng sao? Tôi không biết nữa.
Câu nói vừa thốt ra đã cảm thấy hối hận vô cùng như muốn nuốt ngược trở lại. Cứ như tự tay mình đã đập vỡ bầu không khí đang nồng nàn biết mấy.
Quả thực, anh ngay lập tức khựng lại trong vài giây. Hai mắt sáng rực rỡ nhìn tôi đầy yêu thương trìu mến:
- Em muốn có con với anh sao?
Tôi vội vàng chối bay chối biến, hấp tấp chữa cháy:
- Không, không. Anh đừng nghĩ gì. Em không phải muốn lấy con cái ràng buộc anh đâu. Anh có Lucy và Lucas rồi. Mình cũng không cần có em bé đâu.
Tôi thậm chí còn chẳng hiểu mình đang nói gì.
Anh dịu dàng hỏi:
- Nếu em có thai thì sao?
Tôi luống cuống đáp:
- Em sẽ tự chịu trách nhiệm.
Một câu nói đi thẳng vào lòng đất, khiến anh không nhịn được mà phá lên cười lớn.
Tôi đúng như một cô gái mới lớn ngốc nghếch đang cố gắng tỏ ra mình đã rất trưởng thành.
Anh ôm chặt lấy tôi, nói một câu mà tôi không ngờ tới:
- Không! Em không được phép tự chịu trách nhiệm. Em không có quyền đó. Nếu em có thai, em PHẢI cho anh biết. Anh được quyền biết. Vì anh là bố đứa trẻ. Em không được phép giấu anh.
Tôi sững người:
- Nếu, nếu thôi nhé… Em có… Anh sẽ làm gì?
Anh ôm tôi vào lòng:
- Còn làm gì nữa? Làm bố của con em. Nếu sau này mình còn bên nhau, nếu mà em đồng ý…
Anh dường như định nói điều gì đó, nhưng ngập ngừng rồi dừng lại, âu yếm tôi rồi hạ tông giọng khẽ thầm thì:
- Đừng lo lắng gì cả, chỉ cần em đồng ý sinh con, em muốn sinh bao nhiêu đứa cũng được. Anh sẽ rất hạnh phúc được đón nhận may mắn đó.
Chắc chắn phản ứng lúc này của anh là điều không thể ngờ. Nó quá bất thường hơn sự bình thường vốn dĩ.
Có lẽ cảm giác hạnh phúc trong tình yêu có một thứ gọi là: Hạnh phúc vì người đàn ông mình yêu muốn mình sinh con cho anh ấy.
Nghe thì thật buồn cười, nhưng tôi vốn là người chưa từng nghĩ tới chuyện lập gia đình và có con cái. Khi yêu anh, tôi cũng luôn nghĩ chúng tôi chỉ cần yêu nhau thôi là đủ. Tôi không cần cưới xin, danh phận, cũng không cần chúng tôi phải có con. Tôi vốn vẫn nghĩ anh cũng thế, vì anh đã có hai con rồi. Những điều anh vừa nói, tôi chưa từng nghĩ tới. Nhưng nó vô tình gieo trong lòng tôi những hạt màu tươi sáng về một… gia đình đúng nghĩa.
Chúng tôi đã hoà vào nhau suốt đêm hôm đó, quyến luyến, nồng nhiệt như chẳng muốn tách rời. Ngọt ngào, đam mê và giờ đây là cả hy vọng… đã xoá tan bao thổn thức từng chớp nhoáng trỗi dậy trong lòng.
Đêm ấy, anh thì thầm:
- Nếu sau này có ai muốn “cướp” anh đi. Em có giữ anh lại không?
Tôi cười:
- Không giống anh chút nào? Sao câu hỏi trẻ con thế? Anh là người mà đâu phải đồ vật đâu, muốn cướp là cướp được?
Anh véo mũi tôi:
- Trẻ con một chút cho ngang hàng với em; đỡ bị chê già. Trả lời nghiêm túc đi.
Tôi châm chọc:
- Tất nhiên là không!
Rất dứt khoát.
Anh lắc đầu:
- Không được. Anh có muốn đi; em cũng nên giữ anh lại chứ.
——————
Tại sao?
Tại sao nếu người ta đã quyết ra đi, ta lại cần giữ lại.
Mãi về sau này, tôi cũng không thể hiểu.
_______________
Tối hôm sau, Lucy về nước, anh Long tài xế đưa tôi và anh ra sân bay đón Lucy. Lúc đầu, tôi không định đi cùng. Nhưng anh nói, hãy đi chung đi, làm quen với cô bé. Nên tôi cảm thấy không có lý do để từ chối.
Khi chúng tôi tới sân bay, vừa đúng lúc máy bay hạ cánh nên không phải chờ quá lâu. Đợi một thoáng thì thấy Lucy tung tăng chạy ra, vừa nhìn thấy bố, cô bé lao như bay, chạy tới ôm lấy anh rồi nhảy cẫng lên.
- Bố ơi con nhớ bố quá!
Anh liền nói:
- Bố cũng nhớ con. Con chào cô đi. Nhớ cô Sương chứ? Con đã gặp cô trước đây rồi.
Lucy nhanh chóng đưa mắt sang tôi:
- Hi cô!
Tôi mỉm cười chào cô bé, rồi hỏi:
- Hành lý của con đâu? Để cô giúp con mang ra xe.
Cô bé quay lại chỉ về phía sau:
- Mẹ và anh Lucas đang đẩy ra ạ!
Có một cảm giác rờn rợn chạy ngang qua lồng ngực tôi. Nó giống như một cú shock mà không hẳn là cú shock. Chân tay tôi hơi run rẩy, ngước mắt nhìn về phía trước, Như Hoa đang cùng Lucas tiến về phía chúng tôi. Chị ấy đi một đôi giày Christian Dior, mặc bộ váy thanh lịch, tóc dài màu đen uốn nhẹ bồng bềnh, một tay kéo chiếc vali Rimowa màu đỏ, một tay nắm tay Lucas. Bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, gương mặt rạng rỡ nở nụ cười nhìn về anh.
Tôi dường như bị ánh sáng của Như Hoa khiến cho lu mờ, tắt lịm. Chị ấy mang đến cho tôi một cảm giác bất an đến lạ lùng ngay cả khi chị ấy chẳng làm gì cả.
Tôi lén lút quay sang nhìn anh, vô tình chạm ngay vào ánh mắt lo lắng của anh đang bối rối nhìn tôi. Anh lắc đầu:
- Anh không biết Như Hoa về chung. Cô ấy không hề nói.
Tất nhiên là anh không biết rồi. Nếu anh biết, chắc sẽ không để tôi rơi vào tình huống bối rối này… Khi mà xe của anh, chỉ đủ…5 chỗ ngồi.
( Còn nữa )
_____________
*LTG:
Cám ơn đã chờ đợi phần 8, Như Hoa đã trở về, mang theo bí mật mà Sương không hề hay biết. Đến cuối cùng thì, khi chúng ta cứ ngỡ hạnh phúc đã ở rất gần, cũng là lúc nó ở xa ta nhất. Đôi khi cuộc đời trớ trêu là thế, cứ như những bước đi trên cát, dù có bước nhẹ thế nào, cát vẫn lún rất sâu.
Sài Gòn đang thắt chặt từ hôm nay, cuộc sống lúc này khó khăn hơn trước. Mình cũng đang lo toan nhiều việc, nên đôi chút chậm phần mới, hy vọng mọi người vẫn ủng hộ để mình có động lực đi hết câu chuyện này nhé!
Cám ơn vì đã đồng hành cùng “Như Đoá Hoa Sương.”
同時也有5部Youtube影片,追蹤數超過2萬的網紅Bestie Wanderer คู่ซี้ตะลอนโลก,也在其Youtube影片中提到,พาหลานลองแกะกล่อง รีวิว ชาบูหม่าล่า Hai Di Lao แบบหม้อไฟไม่ใช้ไฟ สำเร็จรูป จะป่วนแค่ไหน จะกินได้ไหม??? ไปดูกัน! #หม้อไฟไม่ใช้ไฟ #HaiDiLao #รีวิวครอบค...
hi di lao 在 Otosaigon.com Facebook 的最讚貼文
VinFast hợp tác với Gotion High-Tech nghiên cứu và sản xuất Cell Pin cho xe điện
VinFast và Gotion High-Tech vừa ký kết Biên bản ghi nhớ hợp tác về dự án cung ứng pin LFP và nghiên cứu kế hoạch xây dựng Nhà máy Giga sản xuất cell pin LFP đầu tiên tại Việt Nam. Trong tương lai, thị trường xe Việt Nam có thể tự chủ được nguồn cung pin và thiết lập một hệ sinh thái năng lượng sạch.
Pin LFP hiện là công nghệ pin phổ biến nhất trên thị trường xe điện toàn cầu, với điểm vượt trội về độ an toàn, tuổi thọ cao, không sử dụng các nguyên liệu hiếm, có nguồn cung hạn hẹp hay phải khai thác trong điều kiện chưa đảm bảo về an toàn lao động, gây tác động môi trường như Cô-ban, Man-gan… Đặc biệt, pin LFP có chi phí cạnh tranh, giúp giảm giá thành sản phẩm và phù hợp với các dòng xe ô tô điện cỡ nhỏ - vừa.
Ngoài Gotion Hi-tech, VinFast đã và đang đẩy mạnh hợp tác với nhiều đối tác uy tín trên thế giới đến từ Mỹ, Israel, Đài Loan… để nghiên cứu phát triển và khả năng ứng dụng sản xuất các công nghệ pin tiên tiến như sạc siêu nhanh, pin 100% thể rắn, công nghệ về nguyên vật liệu mới, thiết kế pin tiên tiến… Ưu điểm của các công nghệ mới là cho phép mật độ năng lượng cao, cự ly di chuyển xa, mức độ an toàn vượt trội, tuổi thọ dài, tối ưu chi phí và thân thiện hơn với môi trường.
hi di lao 在 Facebook 的最佳貼文
DỊCH BỆNH ẢNH HƯỞNG SÂU TỚI NỀN THỜI TRANG VIỆT NAM NHƯ THẾ NÀO?
(Theo góc nhìn cá nhân)
Diễn biến căng thẳng của Covid 19 biến thể Delta tại Việt Nam bắt đầu từ sau dịp lễ 30/04 - 01/05 và kéo dài tới tận bây giờ ( Trong tương lai cũng chưa khẳng định rõ ràng điều gì). Nhiều điều đã xảy ra và hẳn những bạn đọc cũng biết những tác động mà dịch bệnh ảnh hưởng không chỉ tới đời sống của người dân, năng lực sản xuất mà rất nhiều nền công nghiệp khác nhau. Ảnh hưởng sâu bậc nhất chắc chắn là các ngành dịch vụ, giải trí và thời trang cũng không phải là ngoại lệ.
Sài Gòn liên tục giãn cách cũng như những hình ảnh lịch sử mà giới trẻ được chứng kiến tại “Thành phố phồn hoa – Thành phố không ngủ - Trái tim kinh tế” có lẽ là chỉ những người lớn trải qua vào thời kì bao cấp. Thành phố im lìm trong tiếng vang vọng của những chiếc xe cứu thương, những tiếng chó sủa rền lên trong giờ giới nghiêm từ 06 tới tới 06h sáng. Chắc chắn không ai muốn một điều này nhưng hãy suy nghĩ một điều tích cực như thế này: “Sau cơn mưa trời lại sáng”. Và dịch bệnh sẽ qua đi, Sài Gòn sẽ hồi phục lại.
Nhưng như những căn bệnh mãn tính mà các bạn thường đọc, sẽ có một điều được khẳng định rõ ràng rằng: Di chứng và hệ quả của dịch bệnh lên nền công nghiệp thời trang nói chung và streetwear nói riêng là không thể tránh khỏi. Có nhiều điều mà theo quan điểm cá nhân của mình sẽ xoay chuyển cuộc chơi ngay khi mà Sài Gòn trở lại hoạt động như ngày xưa.
1. Không còn khái niệm Collection/ Season (Mùa):
Điều này sẽ diễn biến tới ít nhất là cuối năm 2021 (Hoặc Quý 1, Quý 2 2022). Lịch giãn cách kéo dài khiến việc ra những sản phẩm mới của các nhãn hàng thời trang tại Việt Nam gần như là đóng băng hoàn toàn. Việc ra sản phẩm mới bây giờ là một điều vô cùng rủi ro và gặp nhiều khâu bị “nghẽn cổ chai” – đặc biệt là hình thức vận chuyển hàng hóa (Shipment). Ngay sau khi dịch bệnh qua đi và những thành phố lớn bắt đầu mở cửa để hồi phục kinh tế và cho phép người dân tự do đi lại, các cửa hàng mở cửa hoạt động trở lại bình thường thì các local brands sẽ nắm bắt cơ hội ngay lập tức này để tung các collection mới. Đây là thời điểm quá ngắn ngủi để kết thúc một năm đầy “thất bát” trong việc kinh doanh thời trang, trước hai đợt bùng nổ mua sắm thông thường là dịp lễ cuối năm (Giáng Sinh – Năm mới) và Tết Nguyên Đán khi nhu cầu ăn mặc tăng cao. Do đó, các local brands sẽ liên tục đẩy mạnh và ra liên tục sản phẩm mới để thu hút người mua và tăng doanh thu một cách nhanh nhất có thể. Vì vậy, khái niệm mùa hay bộ sưu tập hoàn chỉnh sẽ bị đảo lộn hoàn toàn. Câu chuyện sẽ quay lại ra là “Ra nhiều đồ nhất có thể, thu hồi doanh thu bị trống trong thời gian giãn cách nhiều nhất có thể đạt được”.
Nói một cách tiêu cực thì quy chuẩn ra đồ -làm đồ - tăng doanh thu sẽ khoảng 60% đi vào mô típ “Fast Fashion” – “Thời trang nhanh”. Đây là một điều có thể thông cảm được cho các nhãn hàng vì họ đã phải đóng băng quy mô kinh doanh trong một khoảng thời gian khá dài rồi.
2. Môi trường cạnh tranh cực kì gay gắt.
Rõ ràng là một điều như vậy. Khi thị trường mở cửa trở lại, chỉ riêng tại thị trường Sài Gòn đã có khoảng từ 500-700 local brands lớn nhỏ về thời trang đồng loạt ra các sản phẩm mới (Trước khi diễn biến dịch lại trở nên phức tạp và không biết khi nào lại có chỉ thị mới). Và đây sẽ là chiến trường cực kì “đẫm máu” vì thị trường tiêu dùng vẫn chỉ có thể chứ không phình to. Nhiều khi còn thu nhỏ do ảnh hưởng sâu vào túi tiền của người dân do dịch diễn biến phức tạp. Số lượng sản phẩm mới ra liên tục từ các brands khác nhau sẽ tạo ra một bức tranh “Đại dương đỏ” với tính cạnh tranh giữa nhiều thương hiệu trở nên đáng sợ hơn. Để thu hút người tiêu dùng thì bên cạnh sản phẩm, các chiến dịch quảng bá marketing cũng phải bùng nổ và đi kèm theo. Rõ ràng cuối năm nay chúng ta sẽ đón nhận đến mức “bội thực” về các sản phẩm thời trang, chiến dịch đi kèm. Đây là 1 phản ứng vô cùng bình thường và hợp lí. Có nhiều nét tương đồng với hình ảnh một người bị bỏ đói lâu ngày, khi được ăn sẽ ăn không kiểm soát – ăn vượt qua cái no của bản thân và dẫn tới hiện tượng “nghẹn” “bội thực”.
Quá trình “Đào thải” sẽ song hành trong cuộc chiến này. Vì số tiền của thị trường là có hạn và các lựa chọn dành cho khách hàng là vô cùng nhiều và đa dạng nên quyết định mua hàng sẽ trở nên khó khăn và kĩ càng hơn rất nhiều. Sẽ có nhiều trường hợp các local brands tiệm cận thị trường như sản phẩm giá cả rẻ hơn (Nhưng điều này là không thể xảy ra. Vì sao thì tí nữa mình sẽ nói) nhưng Dịch bệnh này sẽ đánh chết những thương hiệu nhỏ, không nổi bật hoặc có lợi thế cạnh tranh riêng biệt, hoạt động kinh doanh không chuyên nghiệp và đặc biệt là – “KHÔNG CÓ ĐỐI TƯỢNG KHÁCH HÀNG TRUNG THÀNH”.
Rất nhiều người nói về các local brands đang chỉ ưu tiên làm những sản phẩm hình in (Graphic) như tee, sweater, hoodie. Đây là lợi thế dễ dàng ở điều kiện bình thường nhưng là con dao hai lưỡi khi có các sự kiện thiên tai, dịch bệnh xảy ra. Vì nó quá bình thường và không có gì đặc biệt nên “những kẻ theo sau” này sẽ cực kì khó khăn trong cuộc chiến cạnh tranh giành thị phần khi thị trường được mở cửa trở lại. Rõ ràng, tính thiết kế cũng không đọ bì được – tính thời trang cũng không thể so sánh và giá cả, năng lực sản xuất thì càng không với những thương hiệu lớn hơn.
“Cá lớn nuốt cá bé”. Đó là quy luật sinh tồn.
3. Năng lực sản xuất không ổn định.
Kể cả những chuỗi dây chuyền sản xuất lớn nhưng chắc chắn kể cả sau ngày 15/09 Sài Gòn có hoàn thành công tác chống dịch nhưng các xưởng gia công, kĩ thuật sẽ trải qua những điều kiện gắt gao để phòng dịch bùng phát trở lại. Các bạn có nhớ những dòng người công nhân vì cực chẳng đã đã liều mình đi xe máy về quê không? Sài Gòn sau dịch và đặc biệt các xưởng gia công, xưởng may sẽ gặp vấn đề là “Thiếu hụt nguồn lao động tay chân”. Điều này dẫn tới việc khả năng sản xuất của các thương hiệu thời trang Việt Nam sẽ không ổn định và thời gian sẽ kéo dài hơn rất nhiều.
Để kêu gọi hoặc tìm kiếm lực lượng lao động mới không phải là dễ. Sẽ tốn một thời gian để tuyển dụng và đào tạo kĩ năng trở lại. Những người nào đã về quê thì trong khoảng thời gian gần mình đảm bảo họ sẽ cân nhắc ở lại quê chứ không trở lại Sài Gòn đâu. Vì sao? Vì họ không biết rằng khi nào dịch lại bùng phát trở lại và những viễn cảnh tồi tệ, thất nghiệp – không lương có trở lại nữa hay không. Đây là một điều không thể là không xảy ra nên chắc chắn một điều rằng các lao động đã từng ở Sài Gòn mà đã về quê họ sẽ quyết định bám trụ tại quê hương để chấp nhận việc “Có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo” hơn là quay trở lại lao động tại Sài Gòn. Đó là điều dẫn tới sự “Thiếu hụt lao động”.
Điều này sẽ được cải thiện khi mà những thông tin đảm bảo, tích cực hơn về dịch bệnh diễn ra mà đủ tạo độ tin tưởng cho những người lao động trở lại Sài Gòn.
Đó là về lao động, còn về nguồn nguyên liệu cũng gặp nhiều trục trặc không hề nhỏ trong thời gian tới. Trong suốt 2 tháng vừa qua, các chợ vải – các nguồn cung đầu mối gần như đóng băng và không có dấu hiệu hồi phục tốt. Các tiểu thương sẽ quay sang kinh doanh các mặt hàng thiết yếu, vốn dĩ là 5-sao trong giai đoạn dịch bệnh và con người quan tâm nó nhiều hơn là thời trang. Chỉ có những người có năng lực tài chính vững mạnh thì mới tiến hành nhập – trữ những nguồn nguyên liệu như vải. Mà tất nhiên, giá thành không hề rẻ do các chi phí phụ sinh khá cao (Logistic, vận chuyển..). Những ưu tiên sẽ được dành cho các xưởng may lớn, những thương hiệu lớn khi số lượng đặt nhiều, dễ làm và ổn định. Còn các thương hiệu local brands vừa và nhỏ, sẽ vô cùng khó khăn trong thời gian sắp tới để tìm cách ổn định dây chuyền sản xuất của mình.
Những xưởng gia công nhỏ, chấp nhận làm việc với các thương hiệu nhỏ sẽ xảy ra tình trạng “nghẽn mạch” vì quá nhiều yêu cầu từ các brands khác nhau và một trong những viễn cảnh xảy ra đó là “Tăng chi phí – tăng tính đầu lọc”. Vậy là các local brands sẽ phải nhận 1 mức giá sản xuất cao hơn bình thường cho đến hết năm nay vì nhiều yếu tố khác nhau. COGs cao cho nên mức giá bán cũng phải cao, mà mức giá bán cao trong thời điểm này không khác gì một con dao hai lưỡi cả. Đau đầu lắm đấy!
4. Khách hàng “QUÊN”.
Với lối sống nhanh – easy come and easy go cho nên trong khoảng 2 tháng vừa qua chắc chắn nhiều bạn trẻ đã quên mất những thương hiệu thời trang trông nó như thế nào, collection nào đã tung ra, hình dáng của cái logo trông ra làm sao. Khi tái mở cửa và định hình thị trường lần nữa, các local brands bắt buộc phải tung ra các chiến dịch “Re-structure Brand awareness”/ “Tái cấu trúc định vị thương hiệu” bằng các hình thức marketing, quảng bá khác nhau. Rõ ràng trong cuộc chiến marketing này thì khả năng tài chính là một tiên quyết mạnh nhất, ai càng đổ nhiều tiền thì sẽ thu hút được nhiều người hơn. Còn nếu không thì sản phẩm phải vô cùng đặc biệt và có điểm nhấn thì mới khiến khách hàng “nhớ” lại được. Nếu cứ “tàng tàng”, dựa trên các quảng cáo thông thường vốn dĩ đã bị siết chặt trên các nền tảng trực tuyến như Facebook, Instagram thì sẽ cũng chỉ là như muối bỏ bể trong thời gian tới và không thể nào cạnh tranh với các thương hiệu lớn khác. Như mình đã đề cập lúc nãy – sự cạnh tranh là vô cùng gay gắt.
Một điểm nữa là hệ thống phân phối và cửa hàng offline (Cửa hàng vật lí) khi thị trường mở cửa sẽ chính thức đi vào hoạt động trở lại để tiến hành việc “Tái định vị thương hiệu” cho các nhãn hàng thời trang. Nhưng chắc chắn một điều rằng đây không phải là một điều đảm bảo trong thời gian gần vì dịch bệnh diễn ra vô cùng phức tạp và các điều kiện để có các sự kiện offline, bán hàng tại cửa hàng theo chỉ thị sẽ vô cùng nghiêm ngặt. Hiệu ứng từ hệ thống phân phối và cửa hàng offline sẽ không hề cao như mong đợi. Bài toán kinh tế về việc duy trì nó cũng như đảm bảo các quy trình sản xuất, quảng bá dễ dàng “Đánh gục” các founders thời trang nếu không có cái nhìn đủ “sâu” và đủ “rộng”.
5. Tập tính khách hàng / Customer Behavior.
Rõ ràng, thời trang không phải là thứ ưu tiên hàng đầu nữa. Thay vào đó là nhu cầu thiết yếu như ăn, uống, giải trí. Bị bó chân trong nhà ở khoảng thời gian dài sẽ khiến thị trường trẻ sẵn sàng chi tiền nhiều hơn cho các nhu cầu như ăn tại cửa hàng, uống các thức uống quen thuộc và các hoạt động như đi du lịch, xem phim, nghe nhạc. Họ sẵn sàng chấp nhận sử dụng những món đồ cũ để dành tiền cho các nhu yếu phẩm khác cần được thỏa mãn ngay tức khắc.
Giới thượng lưu sẽ bỏ qua nhưng giới trung lưu và bình dân sẽ siết chặt mức độ tài chính sẵn có của mình. Dịch ảnh hưởng sâu khiến túi tiền của người dân gần trở nên khánh kiệt và bắt buộc phải “Tiết kiệm không điều kiện” và “Tích trữ cho những diễn biến phức tạp sâu xa” với hầu bao của mình. Mức độ chi tiền của thị trường trẻ sẽ không giảm nhưng số tiền họ được cung cấp từ gia đình, phụ huynh sẽ giảm. Bên cạnh đó như ý trên thì số tiền đó khách hàng sẽ ưu tiên cho các nhu cầu khác nên độ chi tiêu cho thời trang đến cuối năm nay 2021 sẽ không quá bùng nổ như mọi năm.
Một điều hi vọng là các chương trình sales quy mô lớn trên các nền tảng thương mại điện tử. Nhưng đây không phải là 1 ý hay trong thời điểm “Tái định vị thương hiệu” vì chẳng ai muốn thương hiệu của mình gắn liền với mác “Chuyên bán đồ Sales” trên các platform Shopee, Lazada. Hơn nữa, giảm giá chỉ dành cho đồ cũ mà đồ cũ thì không cuốn hút quá nhiều tại thời điểm hiện tại – giảm giá đồ mới ra thì lại càng không thể, ít nhất là phải đợi tới các đợt Black Friday, End year, Xmas. Giảm giá lại là 1 con dao hai lưỡi đánh mạnh vào hình ảnh thương hiệu nữa.
Rõ ràng, Dịch bệnh không những tác động tới đời sống, tới tinh thần của người dân mà còn ảnh hưởng sâu và gây ra 1 hệ quả lớn cho các nền công nghiệp – đặc biệt là thời trang Việt Nam cho tới ít nhất là cuối năm 2021. Mình chỉ mong các anh/chị/bạn bè founders giữ vững sức khỏe và niềm tin vì có 1 câu nói kinh doanh kinh điển rằng “Nơi nào càng nhiều rủi ro, nơi đó càng nhiều cơ hội”. Nhưng tìm ra cơ hội trong 1 đống rủi ro đòi hỏi 1 tầm nhìn và chiến lược vô cùng tốt.
Chúc các bạn thành công!
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
UnghoBi (2021)
Paypal: https://www.paypal.me/triminhle0808
Banking account: Vietinbank
STK: 104005424124 - Chủ tài khoản: Lê Minh Trí.
momo: https://nhantien.momo.vn/triminhle
hi di lao 在 Bestie Wanderer คู่ซี้ตะลอนโลก Youtube 的最讚貼文
พาหลานลองแกะกล่อง รีวิว ชาบูหม่าล่า Hai Di Lao แบบหม้อไฟไม่ใช้ไฟ สำเร็จรูป
จะป่วนแค่ไหน จะกินได้ไหม??? ไปดูกัน!
#หม้อไฟไม่ใช้ไฟ #HaiDiLao #รีวิวครอบครัว
ขอบคุณทุกคอมเม้นต์และทุกการรับชมนะคะ
*ดูแล้วอย่าลืมกด Subscribe กด Like กด Share เป็นกำลังใจให้พวกเราด้วยน้าาาา
__________
ช่องทางอื่นๆ สำหรับติดตามครอบครัวของเรา :)
Facebook : https://www.facebook.com/familywanderer
ติดต่องานได้ทางอีเมล: familywanderer@gmail.com
หรือ Facebook inbox: http://m.me/familywanderer
hi di lao 在 Bearhug Youtube 的最佳解答
รีวิวตามตรง ที่สิงคโปร์บริการเทพกว่ามากๆๆ ผ้าร้อนเอามาเสิร์ฟแทบจะทุก 10 นาที มีช่องเสียบชาร์จให้ทุกหัว มีบริการคลุมผมให้ คลุมกระเป๋าให้ อาจเป็นเพราะมันเป็นสาขาที่เปิดหลังๆด้วยมั้ง เลยครบครันกว่านิดนึง :)
**สำหรับเสนอไอเดีย หรือแนะนำสถานที่**
https://goo.gl/forms/1H9Sazow2Tkmt3kU2
ทุกคลิปมี subtitle ภาษาอังกฤษนะ กด CC ได้เลย (ซับจะมาหลังจากคลิปปล่อยแล้ว 3 วันจะ)
▲ กดติดตามเพื่อชมคลิปใหม่ๆ : https://goo.gl/igfco3
▲ FANPAGE : https://goo.gl/EsLz8e
▲ IG : Sunbeary
▲ IG : Kan_Atthakorn
▲ Line Sticker
▲ Sunbeary : https://line.me/S/sticker/1786390
▲ KNN kanninich : https://line.me/S/sticker/1787921
อีเมล์สำหรับติดต่องาน
[email protected]
แชแนล Bearhug คือแชแนล Vlog ที่ประกอบด้วยพิธีกรหลัก 2 คน คือ
"ซารต์ Sunbeary" สาวน้อยอดีตนักบัญชีผู้ชื่นชอบการกินเป็นชีวิตจิตใจ มีความรักในการท่องเที่ยวผจญภัย รักการออกอีเวนท์ และรักการ(โดน)ถ่ายรูปเป็นชีวิตจิตใจ เพราะความสามารถในการบริหารการเงินบริษัทที่เหนือมนุษย์ ทำให้ทุกคนขนานนามซารว่า "ท่าน CEO"
"กานต์ Atthakorn" ผู้ชายหน้านิ่งผู้ถูกให้ฉายาว่าปากสุนัขที่สุดในสามโลก ชื่นชอบการทำงานเบื้องหลังอยู่หลังกล้อง รักการศึกษานวัตกรรม และการอัพเดทความรู้รอบตัว เพื่อพัฒนาตัวเอง
hi di lao 在 HHT Official Youtube 的最佳解答
Hi- Chúc Tất Cả Các Bạn Xem Vi di Ô dui đẻ -://
like+ đăng ký kênh ủng hộ mình nhé +iu các bạn
Music : Ampyx - Rise
Nguồn Nhạc :https://www.youtube.com/watch?v=8h-fqAnIn0A
Music:TonyZ - Road So Far ( Inspired By Alan Walker) [NCN Release]
Nguồn Nhạc :https://www.youtube.com/watch?v=MVMIwIJtMdU
Music :Ahxello - Frisbee
Nguồn Nhạc :https://www.youtube.com/watch?v=1n247WHSbG8
#ngườiphilippineslầnđầuđượcănmít#HữuNamVlogs